Chương 16: Bán đấu giá ngầm

Edit: Trầm Miên

Việc trước mắt là phải nghĩ cách góp tiền giúp Thành Hoan chuộc thân để lấy lại ngọc bội. Ngọc bội đó là đồ gia truyền của Tô gia, năm đó cha của Tô Diệp thấy tính cách của nàng không tốt, sợ về sau nàng đánh nhau với người ta sẽ bất lợi nên đưa cho Tô Diệp nhọc bội, dặn Tô Diệp phải luôn mang theo bên mình để phòng thân.

Đó là pháp khí phòng ngự, mang theo nó nếu có gặp được công kích trí mạng thì sẽ bảo vệ được tâm mạch, giữ được mạng sống.

Đáng tiếc kẻ phá của là Tô Diệp lại mang cho tân hoan của mình, một chút cũng không đau lòng. Cho nên mới nói, nếu không tìm đường chết thì sẽ không chết.

Ở trong truyện, Thành Hoan cực kỳ có thiện cảm tốt với Tô Nhược Nhược, nghe nói Tô gia bị diệt cả nhà nên đưa ngọc bội cho Tô Nhược Nhược, để nàng có vật làm kỉ niệm, cũng nhờ ngọc bội mà giúp Tô Nhược Nhược đại ân, ở một lần nguy hiểm đã bảo vệ nàng ta.

Bây giờ Tô Diệp phải lấy đồ về để ngày sau tên hỗn đản lòng dạ hiểm độc kia muốn gϊếŧ chết nàng thì tốt xấu nàng có thể lưu lại một mạng.

Đừng nói Thành Hoan muốn một ngàn lá vàng, cho dù là hai ngàn lá vàng thì nàng cũng cho.

Sáng sớm hôm sau, Tô Diệp bảo Tiểu Hạnh phân phó gã sai vặt mang hết đồ vật trong phủ đến tiệm cầm đồ đổi lấy một ngàn lá vàng.

Sau khi đổi hết thành bạc, nàng thấy trời đã ngả về chiều, lập tức cầm túi tiền đến Nghênh Xuân Viện. Vì cho tiện nên chỉ có một mình nàng đi.

Vừa mới bước đến cửa Nghênh Xuân Viện đã bị Bảo ma ma đã chờ sẵn ở cửa vô cùng ân cần kéo lại.

Bảo ma ma sớm đã biết chuyện Tô Diệp muốn chuộc Thành Hoan, liên tục lôi kéo Tô Diệp lấy lòng, mặt mày rạng rỡ.

“Thiếu thành chủ đến ······.”

Vừa nói được đoạn đầu, Tô Diệp đã móc túi bạc trong không gia ra đưa qua, "Ta tới chuộc thân cho Thành Hoan, đây là một ngàn lá vàng, ngươi đếm xem."

Thời điểm Tô Diệp đang nói chuyện với Bảo ma ma, Thành Hoan mặc một bộ áo dài màu xanh, vạt áo mở rộng lộ ra vẻ phong trần đang chậm rãi đi đến.

Bảo ma ma là một người thoải mái, nói được làm được, từ trong ngực móc ra khế ước bán mình nhét vào tay Thành Hoan, "Tiểu Hoan à, con có thể chuộc thân tất cả đều dựa vào thiếu thành chủ, về sau cũng không được quên thiếu thành chủ đã đối xử tốt với con như thế nào."

Thành Hoàn cầm khế ước bán mình, móc ra khối ngọc bội, đưa cho Tô Diệp với vẻ đầy lưu luyến.

Không biết là do lời nói của Bảo ma ma đả động đến hay là phát ra từ tận đáy lòng, chỉ nghe hắn mở miệng, "Thiếu thành chủ~ Thành Hoan là thật sự thích ngài."

Tô Diệp không chút do dự moi ngọc bội từ trong tay của hắn ra, sau đó treo ở bên hông, trên mặt mới xuất hiện ý cười chân thật, "Ừ, ta đã biết."

Nàng trả lời có lệ.

G

iúp hắn chuộc thân, lấy lại ngọc bội, còn việc Thành Hoan đang nói mê sảng gì đó, nàng không cần phải quản.

Bảo ma ma bên cạnh cầm lấy túi lá vàng, nụ cười trên mặt mãi không dứt, đóa thược dược trên đầu cũng run rẩy theo.

"Thiếu thành chủ thật thích Thành Hoan của chúng ta nha." Nói xong, Bảo ma ma đột nhiên đổi giọng, tiến đến trước mặt Tô Diệp, đè thấp giọng nói, "Thiếu thành chủ hào phóng như vậy, ta cũng không nên giấu dếm. Hôm nay Nghênh Xuân Viện của ta có thêm một vài nam tử xinh đẹp, hôm nay có không ít hàng muốn đấu giá đêm đầu tiên, thiếu thành chủ có muốn ở lại tham quan một lúc?"

Tô Diệp đamg đùa nghịch ngọc bội của mình, nghe Bảo ma ma nói, nàng ngẩng đầu, mày khẽ nhấc, "Bán đấu giá?"

Móng tay được quét sơn đỏ chút của Bảo ma ma để lên cánh tay của Tô Diệp, đi đến bên người nàng.