Edit: Trầm Miên
"Ngươi là.... nam nhân?"
Lời nghi vấn vừa thốt lên, Thành Hoan sửng sốt, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi, hai mắt đỏ lên, "Thiếu thành chủ, sao ngài có thể nhục nhã Thành Hoan? Ngài không thích Thành Hoan à?"
Nói xong tiểu quan liên tục dựa sát vào người Tô Diệp, giọng nói nheo nhéo lẩm bẩm, "Thiếu thành chủ, lúc trước ngài còn nói thích nhất Thành Hoan như này, ngài đều không để bụng chuyện Thành Hoan hầu hạ nam nhân. Ngài nói Thành Hoan xứng đôi nhất với ngài, chẳng lẽ ngài đã quên?"
Tô Diệp ấn đầu của hắn, ngăn động tác tiếp theo. Sau đó nàng dùng chút lực, lôi kéo cánh tay của hắn rồi đẩy ra.
Do Tô Diệp trời sinh sức lực mạnh mẽ, lâu dần càng ngày càng cường thế. Tự nhiên vậy mà cũng thích nam nhân biết thuận theo.
Tô Diệp bưng lên chén trà, lại uống một ngụm để áp xuống sự kinh hãi, thấy Thành Hoan đang đáng thương ở kia, nàng ho nhẹ một tiếng, "Ta đã từng cho ngươi một cái ngọc bội, có nhớ không?"
Thành Hoan là loại người đã lăn lộn ở thanh lâu nhiều năm, vừa nghe Tô Diệp nói đã biết ý của nàng là gì.
Hai mắt hắn đỏ bừng, bộ dáng không thể tin tưởng, "Thiếu thành chủ muốn đòi lại ngọc bội kia?"
Tô Diệp nhìn vẻ mặt của hắn, cân nhắc, dù sao cũng là thứ đã cho, nếu cưỡng ép đòi về hình như có chút không ra gì.
Nàng sửa miệng, "Ta có thể chuộc thân cho ngươi, nhưng mà ngọc bội phải trả cho ta."
Tiếng nói vừa dứt, Thành Hoan lập tức khóc thút thít đến gần người nàng. Chỉ là mùi son phấn trên người hắn thật sự khiến người khác không thể chịu được.
Tô Diệp có chút không biết làm sao, "Ngậm miệng lại, không được đến gần đây."
Bước chân Thành Hoan dừng lại, nước mắt rơi xuống, vô cùng đáng thương.
Thanh âm có chút bi thương, "Thiếu thành chủ, ngài từng nói muốn giúp ta chuộc thân, muốn mang theo ta bên người, vĩnh viễn không rời xa."
Tô Diệp nghe xong, chớp chớp mắt thản nhiên nói, "Đó là hứa hẹn lúc rượu vào, tỉnh lại liền không tính."
Thành Hoan mở to mắt, đại khái không nghĩ tới Tô Diệp có thể vô sỉ như vậy.
H
ắn giống như không muốn thừa nhận hiện thực, lại khóc lóc nói, "Ngài nói ta là trái tim của ngài, ngài nói không có tim thì làm sao có thể sống được."
Tô Diệp liếc nhìn hắn một cái, chậm rãi nói, "Đổi cái tim khác thì có thể sống."
Lời này nói xong, Thành Hoan lập tức quỳ rạp xuống đất gào khóc, một tiếng lại một tiếng buồn đến não lòng.
"Thiếu thành chủ, ngài sao có thể đùa bỡn Thành Hoan như vậy? Thiếu thành chủ, ngài tại sao lại đối xử với Thành Hoan như vậy? Thành Hoan một lòng một dạ đều cho ngài tất cả rồi."
Tiểu Hạnh ở bên cạnh nghe thấy, nhìn Thành Hoan có chút thương hại. Việc thiếu thành chủ nhà nàng thích làm nhất là không chịu trách nhiệm.
N
gủ người ta, sờ soạng người ta, hứa hẹn với người ta, quay đầu đi liền trở mặt không biết người.
Tô Diệp cúi đầu, nhìn chén trà trong tay, "Tâm cho ta, thân thể cho người khác?"
Lời nói xong, thân thể Thành Hoan cứng lại.
Hắn ta sợ hãi ngẩng đầu, quần áo đỏ thẫm trên người hắn theo động tác lắc lư có chút mạnh.
Tiểu Hạnh nghe đến những lời này, lập tức hồi phục tinh thần.
Một tên tiểu quan hầu hạ không biết bao nhiêu người, nói cái gì mà thật lòng, tám phần mười là lừa gạt tiền của thiếu thành chủ.
Thành Hoan đang quỳ rạp dưới đất, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói sao cho đúng.
Bình thường Tô Diệp thích nhất bộ dáng này, sức lực lớn nhưng không có đầu óc, tùy tiện hai câu cũng có thể lừa gạt cho qua. Nhưng không nay có vẻ không giống nhau.
Tô Diệp để chén trà lên bàn, nàng hỏi lại một lần, "Muốn ta giúp ngươi chuộc thân không?"