Chương 13: Tiểu quan cậy được sủng ái nên kiêu ngạo

Edit: Trầm Miên

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Bảo ma ma cười đến sắp không nhìn thấy.

Tô Diệp ngửi thấy mùi phấn gay mũi ngọt đến phát ngấy, đôi mắt lướt qua Bảo ma ma đi vào trong Nghênh Xuân Viện, vừa đi vừa nói, "Hôm nay ta đến chỉ ngồi một lúc."

Nàng vừa nói xong Bảo ma ma đã lôi kéo tay nàng đi vào trong, vừa đi vừa cười, "Ta hiểu, ta hiểu, ngài và Thành Hoan lưỡng tình tương duyệt, ngài muốn chuộc hắn, mụ mụ ta đương nhiên là phải bỏ thứ yêu thích đi rồi."

Đang nói chuyện, Bảo ma ma đã lôi kéo Tô Diệp bước vào cửa Nghênh Xuân Viện, sau đó Bảo ma ma phân phó gã sai vặt, "Đi, gọi Thành Hoan ra, bảo hắn đến bồi thiếu thành chủ."

Tô Diệp vừa đi vào, không ít các cô nương của Nghênh Xuân Viện đều nhìn đầy hâm mộ, khăn tay sắp bị xé rách.

Tiểu Hạnh thành thật đi theo đằng sau, thỉnh thoảng lại nghe thấy các cô nương ở cửa nói với giọng ghen ghét

“Thiếu thành chủ lại tới tìm Thành Hoan?”

"Thành Hoan đúng mà có thủ đoạn, mê hoặc thiếu thành chủ một lòng một dạ, mỗi ngày mang tiền đến."

Có cô nương nói chuyện mang theo sự ghen tuông, "Thiếu thành chủ của chúng ta lại không phải là thân nam nhi, bằng không dựa vào thủ đoạn của ra cũng có thể mê hoặc nàng không biết đường về."

Nói xong còn ưỡn ngực, lộ ra dáng người mê hoặc.

Tiểu Hạnh nghe loáng thoáng, cúi đầu không nói được lời nào.

Đây là lần đầu tiên nàng đến chỗ này cùng thiếu thành chủ, bình thường đều là gọi tên sai vặt mang theo vài hộ vệ đi cùng, bây giờ xem như kiến thức được nữ nhân ở đây giống như lang hổ, ngay cả thiếu thành chủ cũng không tha.

Bảo ma ma lôi kéo Tô Diệp vào giữa Nghênh Xuân Viện. Sau khi bố trí tốt cho Tô Diệp, đôi mắt liếc thấy có quyền quý tới, vội vàng đi chiêu đãi.

Tô Diệp đứng đó, nhìn rõ tình huống xung quanh.

Màn che cao màu đủ được treo ở giữa không trung, trong ao có không ít nữ tử và nam tử đang ở đó vui đùa. Ở giữa thang lầu uốn lượn về phía trước, thậm chí còn có một đôi đang cởϊ qυầи áo tình chàng ý thϊếp.

Nơi nơi đều là tiếng cười duyên, tiếng la hét của nữ nhân, nam nhân thì để vai trần chạy loạn, đôi mắt đều đỏ lên.

Tô Diệp ngồi ở trên ghế, quét một vòng cảm thấy rất hứng thú.

Trong sách miêu tả Nghênh Xuân Viện là kỹ viện rực rỡ nhất, chỉ là đối với chỗ này nàng miêu tả không nhiều lắm, thời điểm Tô Diệp và Tô Nhược Nhược giao phong với nhau nàng cũng chỉ viết qua thôi.

Trong tay nàng cầm một tách trà nóng, nhấp từng ngụm uống, đôi mắt nhìn khắp nơi không chớp, sợ bỏ lỡ cái gì.

Một bên nhìn một bên nghĩ lại những gì mình đã viết.

Cảnh tượng oanh oanh yến yến ngợp trong vàng son này.... thật không hổ là do nàng đắp nặn ra.

Cũng thật đẹp.

Nàng đang nhìn bỗng ngửi thấy mùi son phấn so với Bảo ma ma còn nồng hơn. Sau đó là một tiếng gọi nhẹ có vẻ kệch cỡm.

“Thiếu thành chủ ~ ngài tại sao bây giờ mới đến nha~~"

Tô Diệp vừa nghe tiếng nói này, ghê tởm nổi da gà khắp người.

Nàng vừa nhấc đầu nhìn thấy một nam tử gầy yếu, trên mặt bôi phấn, dẩu cái miệng nhỏ đang làm nũng ở đằng kia.

Tô Diệp nhìn chằm chằm nam tử kia ba giây, cố gắng nuốt xuômgs cảm giác buồn nôn sắp trào ra khỏi miệng.

Sau khi tốt hơn một chút, nàng miễn cưỡng mở miệng, "Thành Hoan?”

Nam tử kia đi đến cạnh Tô Diệp, vươn tay lôi kéo quần áo của nàng, một tay đánh trên vai Tô Diệp, "Hừ, ngài còn biết tới tìm người ta à~"

Tô Diệp bị cái đánh nhẹ này đánh cho tới ngốc.

Trước kia Tô Diệp thích loại này?