Edit: Trầm Miên
Nàng nghĩ vậy rồi rút ngón tay của mình về, chỗ khớp xương của ngón trỏ có một cái ấn ký, nhìn kỹ giống như một cây non có hai mảnh chồi nhỏ đang đung đưa, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Tầm mắt của nàng dời đi, nhìn về phía thực vật kia.
Không biết vì sao sau khi khế ước xong, dây đằng héo rũ ghé vào bên cạnh chậu cây, bộ dáng không còn sức lực.
Vô luận là động vật hay thực vật cấp cao giai, chỉ cần khế ước với con người, đều có thể giao lưu với chủ nhân.
Nhưng thứ trước mắt này thấy thế nào cũng không giống như thực vật cấp cao. Chẳng lẽ là quá nhỏ, còn phải nuôi dưỡng?
Dây đằng giống như đọc được suy nghĩ của nàng, theo đó rung rung lên.
Hình như phụ họa ý của nàng, muốn nàng chăm sóc tốt.
Tô Diệp nhìn tình huống này, dừng mất ba giây.
Nàng đứng lên ôm chậu hoa đi ra ngoài.
Tô Diệp đi một đường đến sau hoa viên, trồng dây đằng xuống đó. Trồng cùng một đám hoa quý, chắc là sẽ mọc tốt nhỉ?
Quan trọng nhất chính là cây này trông vô cùng xấu, chăm sóc cùng một vườn hoa chắc sẽ đẹp lên một chút.
Sau khi nàng trông xuống hoa viên liền không bận tâm đến nữa.
Tô Nhược Nhược rời đi, tâm trạng sốt ruột của Tô Diệp đã bình tĩnh trở lại, giờ có tâm tư đi chơi khắp nơi.
Dù sao thân thể này cũng đã làm ra nhiều chuyện như vậy, về sau nàng phải dùng thân thể này để sốn sót, nàng cũng muốn biết thân thể này đã làm những chuyện cầm thú gì.
Sáng sớm rời giường Tô Diệp đã mặc xong quần áo, mái tóc dài quấn lên, được cố định bằng cây trâm. Tiểu Hạnh đã ở bên cạnh hầu hạ.
Chờ đến khi nàng làm xong, Tiểu Hạnh vội vàng mặt mày hớn hở mở miệng, "Tiểu thư, Bảo ma ma đã đồng ý bán tiểu quan kia cho chúng ta, chúc mừng tiểu thư lại thu hoạch thêm một vị nam sủng."
Tô Diệp nghe Tiểu Hạnh nịnh nọt, cảm thấy có chút không biết làm sao.
Tô Diệp nhìn nữ hài xinh đẹp trong gương, nói thầm, "Nghênh Xuân Viện nha."
Một canh giờ sau, Tô Diệp mặc một bộ áo trắng, đôi tay vắt ở đằng sau, đứng trước cửa Nghênh Xuân Viện.
Nàng ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu to lớn, ở trên còn treo một đóa thược dược đỏ rực trông vô cùng quyến rũ.
Kỹ viện kinh doanh tốt nhất ở thành Huyền Nguyệt chính là chỗ này.
Bây giờ ánh nắng đã ngả về hướng tây, sắc trời đã gần hoàng hôn, phía chân trời đỏ rực ánh chiều tà.
Canh giờ này là thời điểm Nghênh Xuân Viện bắt đầu buôn bán.
Các cô nương của Nghênh Xuân Viện ăn mặc mỏng tang, bôi phấn mặt nồng nặc, trong tay cầm một chiếc khăn đang ở đằng kia chào mời khách.
“Ai da, gia, sao giờ này ngài mới đến nha."
"Kiều Kiều nhớ ngài đến trái tim đều đau."
"Đại gia, nương tử nhà ngài đã thu xếp ổn thỏa chưa? Đừng để nàng ta đến đây la lối khóc lóc om sòm."
Một tiếng lại một tiếng, nữ tử mềm mại dựa vào một người nam nhân bụng phệ, nói những lời ngon ngọt, vừa nói vừa đi vào Nghênh Xuân Viện.
Tô Diệp không đứng bao lâu đã bị Bảo ma ma đang ở cửa liếc mắt một cái nhìn thấy.
Trên đầu của Bảo ma ma đội một đóa hoa thược dược, cho dù đã qua tuổi 40 nhưng vẫn còn xuân sắc.
Mắt thoáng nhìn thấy Tô Diệp, lập tức đôi mắt sáng lên, "Thiếu thành chủ, rốt cuộc hôm nay ngài đã đến."
Vừa nói Bảo ma ma vừa vừa cười dùng khăn tay đánh lên vai Tô Diệp.
Ở trong mắt người khác Tô Diệp kiêu ngạo ương ngạnh, vô cùng đáng chết, nhưng ở trong mắt của Bảo ma ma, Tô Diệp chính là bảo bối.
Ra tay rộng rãi, mỗi lần nàng tới chỗ này đều có thể bằng nửa tháng thu nhập của Nghênh Xuân Viện.