Chương 32

Giản An Miên căng thẳng nuốt khan hai tiếng, hai chân như bị nhét đầy chì, không thể cử động.

Yến Chấp Mạch đột nhiên cau mày chặt hơn, quay lại nhìn Vũ Văn Trì, thấp giọng kêu lên: "Vũ Văn Trì."

"Vâng, Yến tổng." Vũ Văn Trì lập tức bước tới, giữ hai tay của Dung tiểu thư thay Yến Chấp Mạch ngăn cản cô ta, anh ta không hề ngạc nhiên về những gì xảy ra trong phòng.

Yến Chấp Mạch thuận tiện lấy ra hai tờ giấy vệ sinh, chậm rãi lau tay, liếc nhìn thư ký Liễu đang đứng sững sờ ở cửa với ánh mắt lạnh lùng.

Tim Thư ký Liễu đập thình thịch, cô ta gần như ngay lập tức nhận ra mình đã bị lộ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

"Yến...Yến tổng..." Thư ký Liễu theo bản năng lùi lại hai bước, đôi chân run rẩy, như muốn bỏ chạy, "Không, không phải như ngài nghĩ đâu..."

Giản An Miên sửng sốt, vô thức duỗi một chân ra, đúng lúc bị Thư ký Liễu đang lùi lại đυ.ng phải.

Thư ký Liễu kêu lên rồi ngã uỵch xuống đất.

Giản An Miên: "..."

Thư ký Liễu: "..."

Giản An Miên xấu hổ rút chân lại: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu!”

Thư ký Liễu ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Giản An Miên.

Giây tiếp theo, ngoài hành lang đột nhiên có một nhóm người mặc đồng phục đen từ đâu xông vào, hai người nhanh chóng đỡ Thư ký Liễu đứng lên, hai người còn lại đi đến bên cạnh Vũ Văn Trì, cũng kéo Dung tiểu thư đứng dậy rồi cùng nhau đứng sang một bên trong im lặng.

Giản An Miên lập tức rụt đầu lại, trốn vào trong góc như một con chim cút nhút nhát, run rẩy.

"Miên Miên, lại đây." Yến Chấp Mạch gọi lần thứ hai.

Giản An Miên biết nếu cậu tiếp tục không nghe lời, người đàn ông sẽ tức giận, cậu siết chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi, bước đi run rẩy đi đến bên cạnh người đàn ông.

Yến Chấp Mạch vươn cánh tay dài ra, khéo léo độc đoán ôm Giản An Miên vào lòng, bất chấp đám đông xung quanh, trìu mến véo má Giản An Miên hỏi: "Ăn no chưa?"

"Ừ... ừm, tôi no rồi." Giản An Miên cúi đầu, ngập ngừng trả lời.

"Đã ăn những gì?"

Giản An Miên theo trí nhớ của mình nói từng món một.

"Ồ, có món nào ngon không?"

Giản An Miên cẩn thận suy nghĩ: “Có một miếng bánh trứng vải thiều khá ngon, ngọt ngọt thơm thơm ăn rất ngon.”

Yến Chấp Mạch gật đầu: “Được, sau khi yến tiệc kết thúc, tôi sẽ tới bếp mua công thức nấu ăn của bọn họ, khi về sẽ để dì Vương mỗi ngày đều nấu cho em ăn.”

Giản An Miên bị lời nói của bá tổng làm cho sửng sốt, cậu sửng sốt mấy giây mới xua tay nói: “Không cần phải phiền phức như vậy!”

"Không sao đâu, cứ coi như lời xin lỗi của tôi đi, về ăn thêm hai miếng nữa cho đỡ sốc." Yến Chấp Mạch chậm rãi vuốt ve dái tai mềm mại của Giản An Miên, thấp giọng nói rất gần bên tai cậu, hài lòng nhìn làn da mỏng dễ dàng được bao phủ bởi màu hồng đào xinh đẹp, anh phát ra một tiếng cười trầm thấp từ cuống họng, "Tôi rất xin lỗi vì đã khiến bạn nhỏ nhút nhát của chúng ta phải sợ hãi."

Hai má của Giản An Miên đột nhiên đỏ bừng hơn, tai và vùng da sau gáy ngứa ngáy tê dại, nhịp tim bắt đầu đập nhanh dưới một dạng khác.

Lần này không còn là sợ hãi nữa mà là vô cùng xấu hổ.

Hóa ra anh đã phát hiện ra nỗi sợ hãi của cậu từ lâu nên mới kiên nhẫn và dịu dàng dỗ dành cậu lâu như vậy, thậm chí còn muốn làm món bánh trứng ngọt cho cậu.

Lông mi đen dày của Yến Chấp Mạch cụp xuống, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cổ Giản An Miên, vừa thì thầm vào tai Giản An Miên: “Sợ tôi sẽ đối xử với em như cách tôi đối xử với bọn họ sao? Hử?”

Giản An Miên theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng sau đó nhớ ra người đàn ông này ghét cậu nói dối nhất, nên chỉ có thể thành thật gật đầu: “Ừm… có một chút.”

Nói xong, như sợ làm người đàn ông tức giận, cậu duỗi ra hai ngón tay gầy gò trắng nõn, hơi mở ra, cẩn thận ra hiệu trong không khí nói: “Thật ra… chỉ một chút chút thôi.”

Yến Chấp Mạch khẽ mỉm cười, nắm lấy những ngón tay đang khua của Giản An Miên, giữ trong lòng bàn tay anh, bóp chặt, giống như bóp chặt bàn chân của một chú cún con, trầm giọng nói: “Yên tâm, chỉ cần em ngoan ngoãn, nghe lời tôi, đừng chọc giận tôi, tôi sẽ luôn dịu dàng với em như vậy, được không?”

Giản An Miên mím môi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, ngài Yến, từ nay về sau tôi sẽ ngoan ngoãn.”

"Ừ, ngoan lắm." Yến Chấp Mạch mỉm cười chạm vào đầu Giản An Miên.

Đôi mắt cụp xuống của Giản An Miên thoáng đỏ lên, sau đó cậu nhận ra lòng bàn tay phải của Yến Chấp Mạch đã bị mảnh sứ vỡ mà anh vừa cầm làm chảy máu, giữa các đốt ngón tay thon dài còn có máu đỏ rỉ ra cho đến bây giờ đã gần như khô cạn.

Giản An Miên theo phản xạ nắm lấy tay người đàn ông, lo lắng nói: "Yến tiên xinh, tay anh bị thương rồi!"

Lúc này, sự sợ hãi cuối cùng trong lòng cậu đối với người đàn ông đó đã bị sự lo lắng trong lòng làm tiêu tan.

"Không sao đâu. Một lát nữa sẽ ổn thôi."

"Không được, sẽ bị nhiễm trùng, để tôi lau cho ngài trước." Giản An Miên bướng bỉnh lấy một tờ giấy vệ sinh, đi vào phòng tắm làm ướt, cầm lấy lòng bàn tay Yến Chấp Mạch, cẩn thận lau sạch vết máu cho anh. Những vết xước trên cánh tay của anh cũng được lau chùi cẩn thận, như thể chú cún con đang liếʍ vết thương cho chủ nhân của nó.

Yến Chấp Mạch nhìn Giản An Miên nghiêm túc nhíu mày, vui vẻ nhếch khóe miệng, đột nhiên biếи ŧɦái cảm thấy vết xước trên lòng bàn tay thật sự đáng giá.

Vũ Văn Trì lặng lẽ chờ hai người tán tỉnh xong, sau đó lớn tiếng hỏi: "Yến tổng, bọn họ nên giải quyết thế nào?"

“Cứ làm theo thủ tục pháp lý thôi.” Yến Chấp Mạch chán ghét liếc nhìn hai người đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Canh để trong cốc trong tủ, có thể kiểm tra ra thuốc. Tôi có lắp camera trên ngăn tủ, toàn bộ quá trình đều được ghi lại. Tôi đã chào trước với phòng bếp, đã nắm được chứng cứ cho thấy họ bỏ thuốc, mang những thứ chúng ta tìm thấy trước đó, cùng với hai người này, đến đồn cảnh sát giao trực tiếp cho cảnh sát xử lý. Cậu và Lão Phó sẽ theo dõi toàn bộ quá trình, có bất kỳ tình huống gì thì gọi cho tôi."

Lão Phó là luật sư riêng của Yến Chấp Mạch và là một trong những người bạn đáng tin cậy nhất của Yến Chấp Mạch.

Yến Chấp Mạch cảm thấy rất yên tâm khi giao việc cho anh ta.

Dung tiểu thư khó tin ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Yến Chấp Mạch, cô rụt người lại, nhìn thấy Giản An Miên ở bên cạnh anh viết đầy trên mặt dòng chữ “Tôi dễ nói chuyện”, cô quay sang Giản An Miên khóc như một con thú cầu cứu mạng: "Cậu Giản, cậu Giản, xin cậu giúp tôi cầu xin Yến tổng thương xót, được không? Tôi thực sự không cố ý. Tôi biết cậu là người tốt bụng, nhất định sẽ tha thứ cho tôi. Đúng không?"

Giản An Miên ném giấy vệ sinh đã qua sử dụng vào thùng rác, nhìn cô, ngập ngừng nói: “Dung tiểu thư, cô…”

Cô ta nhìn Giản An Miên đầy mong đợi, cho cậu thấy bộ dạng đáng thương nhất của mình.

Tuy nhiên, cô không hề biết rằng mái tóc của mình rối bù, khuôn mặt đầy máu và nước mắt, trông rất đáng sợ.

Giản An Miên vẻ mặt thản nhiên nói: “Cô và mẹ kế của Yến tổng có một điểm chung.”

Cô Dung sửng sốt: "Cái... cái gì?"

Giản An Miên thẳng thắn nói: “Bởi vì các người đều là bạch liên hoa, thích giả vờ ngây thơ đáng thương, cũng thích khóc.”

Dung tiểu thư: "???"

Yến Chấp Mạch cười ra tiếng, chờ bạn nhỏ nói xong, lúc này mới xua tay với đám vệ sĩ ghét bỏ nói: "Mau dẫn đi, ở lại đây làm chướng mắt.”

"Dạ, Yến tổng." Các vệ sĩ nhanh chóng kéo Dung tiểu thư đang khóc và thư ký Liễu hành sự thất bại rời đi.

Giản An Miên nhìn họ biến mất khỏi cửa với vẻ mặt ngây thơ, trong lòng không nói nên lời, ông đây cũng không phải thánh phụ, ông chỉ là một con cá mặn chờ bị nhân vật chính ngược, làm sai thì tự mình chịu, gọi cậu để làm gì?

Nói vậy chứ nhân vật chính công không uống chút thuốc Đông y nào cả phải không?

Cho nên... cậu hình như không cần phải bị anh tra tấn nữa.

Tuyệt vời! Không cần phải thị tẩm nữa!

Cá mặn tê liệt.jpg

Trong khoảnh khắc, căn phòng rơi vào im lặng.

Vũ Văn Trì bước đến bên cạnh Yến Chấp Mạch, cúi đầu dò hỏi: "Yến tổng, ngài xem, bên phía Dung thị...?"

Yến Chấp Mạch lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, vén rèm cửa sổ ra, nhìn đám người nhà họ Dung khóc lóc om sòm trong hoa viên bên ngoài truyền đến, lạnh lùng nói: "Trời lạnh rồi, Dung thị nên phá sản rồi.”

Giản An Miên: "..."