Chương 31

"Anh Yến, anh có ở đó không?" Dung tiểu thư gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi.

Sau hai giây, cô ngập ngừng vặn tay nắm, quả nhiên cửa không khóa nên cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Yến Chấp Mạch đang nằm trên ghế sô pha, lông mày nhíu lại thiếu kiên nhẫn, đôi môi mỏng hơi hé ra, thở gấp hỗn loạn, đồng thời dùng ngón tay thon dài kéo cổ áo, để lộ chiếc cổ và xương quai xanh gợi cảm.

Dung tiểu thư lần đầu nhìn thấy đã đỏ mặt ngay lập tức.

Yến Chấp Mạch nội tâm thầm nghĩ: Mẹ kiếp, lại muốn lão tử bán đi hình tượng của mình, nhà họ Dung này không thể cần nữa.

Dung tiểu thư gọi thêm vài lần nữa, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là âm thanh nghèn nghẹn khó chịu của Yến Chấp Mạch, cuối cùng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm chậm rãi bước tới, cởi chiếc áo choàng bằng những ngón tay mảnh khảnh, trên vai lộ ra hai bờ vai trắng ngần.

Cô thuận tay ném chiếc áo lên tay vịn ghế sofa, cúi người chạm vào cánh tay của Yến Chấp Mạch, nhỏ giọng thì thầm: "Anh Yến, tại sao anh lại ngủ trên ghế sofa? Để em giúp anh về phòng nghỉ ngủ nhé"

"Miên Miên..." Yến Chấp Mạch cau mày, chật vật mở mắt ra, lông mi dày đen của hắn rũ xuống một nửa, đôi mắt đen láy thường ngày giờ trở nên hỗn loạn và mờ mịt.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi má trắng như tuyết của cô ta một lúc lâu, sau đó đưa tay ra như bị mê hoặc, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh mịn màng của Dung tiểu thư

“Yến tổng, nếu cậu Giản không có ở đây, em cùng anh cũng như nhau thôi,” cô ta nhìn thấy Yến Chấp Mạch không tỉnh táo, thậm chí còn can đảm chạm vào anh, trên đôi má trong sáng của cô ửng hồng ngượng ngùng, "Ngài Yến, thực ra, em luôn rất ngưỡng mộ anh..."

Yến Chấp Mạch trẻ còn đẹp trai, khí chất phi thường, gia thế năng lực xuất sắc, anh là ứng cử viên có khả năng nhất được bầu làm lãnh đạo tiếp theo của nhà họ Yến, nếu họ có thể mang thai đứa con của Yến Chấp Mạch, chẳng phải nhà họ Dung bọn họ sẽ một bước lên mấy ư?

Tuy nhiên, giây tiếp theo, bàn tay đang nắm cổ tay Dung tiểu thư bỗng nhiên siết chặt, như muốn bóp nát xương cô trong một hơi thở.

Cô ta hét lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó trời đất quay cuồng, cô bị người đàn ông túm tóc đập cả người cô xuống chiếc bàn trà cứng rắn lạnh như băng, khiến đầu cô như muốn nổ tung, choáng váng đến mức tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm trong một giây, suýt nữa cho rằng đầu của mình cứ như vậy bị anh đập nát.

Chiếc bát trên bàn bị đầu của cô đập bay ra ngoài, choang một tiếng vỡ nát trên nền gạch, mảnh sứ bén nhọn bay lên lập tức cắt vào mí mắt trên của cô Dung, máu đỏ tươi cùng với nước mắt theo mí mắt của cô chảy ra.

Một tay Yến Chấp Mạch đè đầu Dung tiểu thư, tay còn lại nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất lên, đặt lên cổ họng cô ta, trong nháy mắt đâm rách làn da mỏng manh của cô, máu chảy trên tay, anh vẫn thản nhiên nói: "Đây là cách cô ngưỡng mộ tôi? Hợp tác thư ký Liễu bỏ thuốc tôi? Hửm?”

" Không... Không..." Máu ấm chảy vào trong mắt Dung tiểu thư, cô nhắm chặt hai mắt, hai tay hoảng sợ phát run cào lung tung trên không trung, móng tay bén nhọn cắt qua cánh tay Yến Chấp Mạch, giống như một con chim trong l*иg sắp chết nên giãy dụa, khóc như mưa nói: "Xin lỗi, Yến tổng, tôi thật sự không phải cố ý, đều là thư ký Liễu... Đều là thư ký Liễu mê hoặc tôi, tôi mới có thể làm như vậy, tôi đối với ngài là thật tâm, van xin ngài buông tha cho tôi đi, tôi cũng không dám nữa, van xin ngài..."

"Đừng để tôi nghe cô nói thêm một chữ nào nữa," Giọng của Yến Chấp Mạch lạnh lùng như đao, đôi mắt sâu lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy sợ hãi vô tạn, "Kinh tởm."

...

Hành lang.

Giản An Miên vừa thở dốc, vừa nóng lòng nôn nóng chạy chậm về phía phòng nghỉ của Yến Chấp Mạch, thư ký Liễu và Vũ Văn Trì không ngừng khuyên cậu đi chậm một chút.

Dựa theo nguyên văn miêu tả, nhân vật chính đẩy cửa ra liền thấy người mình yêu mến đang ở với một người phụ nữ khác, quá đau lòng, một câu cũng không hỏi, quay đầu bỏ chạy.

Nhân vật chính lúc ấy đột nhiên tỉnh lại, anh ta đẩy người phụ nữ kia ra, chạy theo nhân vật chính, cưỡng hôn nhân vật chính ở hành lang, khi nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, theo kịch bản là kéo nhân vật chính vào một căn phòng trống, anh ta không còn khống chế được tác dụng thuốc trong cơ thể nữa, sau đó coi nhân vật chính như một con búp bê giẻ rách là chuyện đương nhiên.

Vì vậy, việc cậu phải làm bây giờ là mở cửa, quay người bỏ chạy.

Khi nghĩ đến việc phải chạy nữa, Giản An Miên lại cảm thấy có chút ủ rũ.

Ôi... không muốn chạy đâu, chạy không nổi, chạy thêm nữa cậu sẽ chết mất.

Quên đi, chạy cái gì mà chạy, không chạy nữa.

Tí nữa sau khi ra ngoài, chỉ cần trực tiếp đưa nhân vật chính sang phòng bên cạnh là được, tránh phải làm chuyện đó ngoài hành lang, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.

Giản An Nhiên lén lút lập kế hoạch, hít một hơi thật sâu, bước tới cửa, nắm tay nắm cửa rồi đẩy cửa ra.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cậu trợn tròn mắt kinh ngạc.

Chỉ thấy Yến Chấp Mạch túm tóc một người phụ nữ ép cô ấy lên bàn, khuôn mặt của người phụ nữ đầy máu và nước mắt, một mảnh sứ vỡ sắc nhọn bị người đàn ông cứa sâu vào cổ, máu từ vết thương chảy ra, để lại vết đỏ tươi trên làn da nhợt nhạt của người phụ nữ, quả thực khiến người ta choáng váng.

Cánh tay to khỏe của Yến Chấp Mạch bị móng tay của người phụ nữ cào rách, gân xanh nổi lên chằng chịt những vết cào có máu ứa ra, tuy nhiên vết thương nhỏ bé này chẳng là gì so với người phụ nữ đang hấp hối dưới bàn tay anh.

Nhìn kỹ, người phụ nữ khốn khổ này không phải là vị Dung tiểu thư thì còn có thể là ai nữa?

Giây tiếp theo, Yến Chấp Mạch ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt sửng sốt của Giản An Miên.

Giang An Miên đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở có chút không ổn, tim đập nhanh hơn, như thể người bị người đàn ông đè kia không phải là cô ta mà là cậu vậy.

Yến Chấp Mạch thấy Giản An Miên ngẩn ngơ, nhíu mày, nói: "Miên Miên, lại đây.”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, mang theo vẻ lạnh lùng vẫn chưa thu hồi, ra lệnh cho Giản An Miên : “Đến bên cạnh tôi.”