Chương 13

"Các người tới đây làm gì?" Yến Chấp Mạch lạnh lùng nói.

Bạch Mộc Nhu ngẩn người, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại lộ ra vẻ khó tin: "Chấp Mạch, sao con có thể nói những lời như vậy với mẹ? Mẹ đương nhiên là tới thăm mẹ chồng của mình."

Cô vuốt ve khuôn mặt của hai đứa trẻ đứng sau lưng, trông cứ như đang bị bắt nạt, dùng đôi mắt ngấn nước chực khóc nhìn Diêu Tiên Điệp: "Con đừng nói chuyện với mẹ như vậy, con đang làm các em của con sợ đấy."

Phía sau Bạch Mộc Nhu, cậu em trai 17 tuổi Yến Chấp Tinh đang nắm tay em gái 12 tuổi Yến Chấp Nguyệt, cúi đầu nghiêm túc không nói gì, toàn thân viết dòng chữ "Tôi là bị ép buộc" , thậm chí khi bị mẹ dùng làm lá chắn, bọn họ còn lùi lại, cố hết sức làm giảm sự hiện diện của mình.

Yến Chấp Mạch thờ ơ liếc nhìn hai đứa trẻ, anh luôn nhớ khi anh còn là một thiếu niên, cái ngày Yến Tổ Nghĩa bất ngờ dẫn Bạch Mộc Nhu bế trong tay một đứa bé bước vào nhà của mình, không biết xấu hổ nói với người mẹ yếu ớt của anh từ bây giờ về sau chúng ta là một nhà, nói bà phải hòa thuận với Bạch Mộc Nhu, đừng làm khó cô ấy, sau đó chỉ vào Yến Chấp Tinh lúc đó mới hơn một tuổi, nói với anh đây là em trai của anh, Yến Chấp Tinh.

Buồn cười thật, mẹ anh bệnh nặng như vậy, sao mà làm khó một người trẻ tuổi khỏe mạnh xinh đẹp đây?

Hai năm sau khi Bạch Mộc Nhu vào nhà họ, tình trạng bệnh của mẹ anh nhanh chóng trở nên tồi tệ, qua đời ngay sau đó, Yến Tổ Nghĩa đã nóng lòng muốn cưới Bạch Mộc Nhu vào nhà, hai năm sau thì hạ sinh ra Yến Chấp Nguyệt.

Yến Chấp Mạch lớn hơn hai đứa trẻ rất nhiều, từ khi còn nhỏ họ đã sợ Yến Chấp Mạch lúc nào cũng im lặng như người vô hình trong nhà, mặc dù lúc đầu Yến Chấp Mạch rất chán ghét hai người, nhưng sau nhiều năm, thái độ của anh với họ cũng đã thay đổi, chuyển thành coi thường và thờ ơ, nhưng mười năm nay anh vẫn oán hận Bạch Mộc Nhu như cũ.

Giản An Miên im lặng ăn dưa, cậu thầm than thở trong lòng ân oán hào môn thật phức tạp.

Yến Chấp Mạch cười lạnh: "Xin hỏi bà đây lấy thân phận gì tới gặp bà nội của tôi? Tôi không nhớ nhà họ Yến thừa nhận thân phận của bà lúc nào."

Vẻ mặt của Bạch Mộc Nhu thay đổi, cô liếc nhìn Diêu Tiên Điệp, đôi mắt dần trở nên bối rối, hoa lê đái vũ nói: “Chấp Mạch, mẹ biết con đang lo lắng vì hành động của chú hai, con muốn nhanh chóng có được cổ phần của bà nội, nhưng con không thể vừa mới kết hôn đã đến gặp bà nội để đòi tiền, bà nội sẽ nghĩ thế nào?”

Sắc mặt Yến Chấp Mạch tối sầm, ánh mắt như dao sắc nhọn nhìn thẳng Bạch Mộc Nhu, giọng nói lạnh lùng khiến người ta rùng mình, anh nói từng chữ một: "Bạch Mộc Nhu, bà nhất định phải nói loại chuyện này trước mặt bà nội sao?"

Bà nội anh nắm trong tay cổ phần của Yến Gia, biết thời gian của mình không nhiều, trước khi ra đi, bà muốn chia cho con cháu trong nhà, tất cả những người khác đều có cổ phần mà anh lại không có, sau khi điều tra, anh phát hiện đây là âm mưu của bác hai. Lợi dụng lúc bà nội bất tỉnh, ông ta đã lên kế hoạch bắt bà nội ký giấy yêu cầu anh phải kết hôn mới được hưởng cổ phần.

Yến Chấp Mạch vốn cũng không muốn thực hiện yêu cầu sớm như vậy, nhưng gần đây bác hai của anh náo loạn quá nhiều, công ty thật sự không yên ổn, nếu có thể lấy được cổ phần của bà ngoại sẽ giúp ích cho anh rất nhiều, cho nên anh cùng Giản An Miên ký một thỏa thuận hôn nhân.

Bạch Mộc Nhu cũng chỉ là một đóa bạch liên hoa, dĩ nhiên rất sợ Yến Chấp Mạch, thấy Yến Chấp Mạch tức giận, cô ta vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói lời nào.

"Thanh Hùng, sao hôm nay anh lại đến muộn thế? Phim sắp chiếu rồi." Diêu Tiên Điệp hờn dỗi đánh Yến Chấp Mạch, lại bắt đầu lú lẫn.

Trong đám con cháu, Yến Chấp Mạch là trông giống ông nội Yến Thanh Hùng nhất, khi Diêu Tiên Dược lú lẫn, rất dễ nhầm lẫn anh với ông nội.

"Xin lỗi, anh đến muộn, anh xin lỗi." Yến Chấp Mạch thở dài.

Anh không biết bà nội đã quay về năm nào nên anh chỉ có thể thuận theo lời bà nói.

"Miên Miên, em ra ngoài đi dạo đi, anh ở đây với bà nội một lát." Yến Chấp Mạch nói.

Giản An Miên ngoan ngoãn đồng ý, bước đi không quay đầu lại.

Cái phòng bé tí xíu mà sáu con người, cậu sợ mình sẽ ngạt chết.

Bạch Mộc Nhu sợ Yến Chấp Mạch sẽ ra tay, cô đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Yến Chấp Mạch, kiên trì nói: "Tôi cũng ở lại đây, lâu rồi tôi không đến thăm mẹ, tôi muốn nói chuyện với bà nhiều hơn."

Yến Chấp Tinh ngẩng đầu, rục rịch muốn đi.

Yến Chấp Mạch đột nhiên nói: "Yến Chấp Tinh, em là con trai, sức lực lớn, ở lại đây cùng anh xoa bóp chân cho bà."

Yến Chấp Tinh: "..."

Khóc lớn!

Yến Chấp Tinh giận mà không dám nói gì, buồn bã đồng ý, miễn cưỡng buông tay em gái, xụ mặt đi tới.

"Anh Yến, em có thể ra ngoài được không?" Yến Chấp Nguyệt lấy hết can đảm, thận trọng hỏi.

Yến Chấp Mạch không thích hai người gọi mình là anh trai, vì vậy họ luôn gọi Yến Chấp Mạch là "anh Yến".

Yến Chấp Mạch ừ một tiếng, Yến Chấp Nguyệt vội vàng mở cửa bỏ chạy, không thèm để ý đến ánh mắt ai oán của anh trai mình.



Giản An Miên không muốn đi dạo, cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh ngồi nghỉ ngơi, nếu có chỗ nằm xuống thì càng tốt.

Khu vườn tràn ngập hoa, dây leo ở cổng hoa và hành lang hoa trống vắng lại tĩnh lặng, bên trong bày đầy ghế mây.

Cậu bị dị ứng với phấn hoa, dù trên mặt Giản An Miên có đeo khẩu trang nhưng không dám lại gần nên tùy tiện ngồi ghế mây gần nhất ở bên ngoài.

Kết quả cậu vừa ngồi lên, cả người lắc lư theo ghế mây hai cái, đầu óc choáng váng.

Sắc mặt Giản An Miên lập tức thay đổi, vội vàng đi xuống.

Cơ thể này say xe rất nghiêm trọng, đến cái xích đu còn không ngồi nổi, lắc lư hai vòng đã choáng váng.

Giản An Miên không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ cái ghế mây, tìm một chiếc ghế bành chắc chắn ngồi xuống, vừa nhắm mắt lại đã bắt đầu buồn ngủ.