Chương 49

Thẩm Tương Nghi đang nghe tới mức say mê, đột nhiên cánh cửa mở ra, Bùi Hành đang bước ra nhìn thấy nàng, biết nàng nghe được hắn ta bị mắng thì có chút không nén được giận, người trẻ tuổi hục hà hục hặc nói:

“Ngươi cười cái gì?”

“Ô, ngươi đừng hiểu lầm, ta vui mừng vì tối nay mình không cần ăn gió nằm sương nữa không được à?”

“Ngươi...” sắc mặt Bùi Hành xanh lét, đang muốn nói thêm gì đó, nhưng dường như lại cứng rắn ép xuống, hắn ta hít sâu một hơi hành lễ: “Chuyện lần này do Bùi Hành thất lễ, mong tiểu thư bỏ qua, thúc phụ ta gọi tiểu thư vào trong phòng đấy.”

Thẩm Tương Nghi lau hơi nước đọng trên má, sờ cái trâm trên đầu, cúi đầu cười một cái: “Cậu xem, phiền phức quá mà, Bùi đại nhân chính là một khắc cũng không rời xa được ta đó.”

Bùi Hành: “...”

Hắn ta quay người giống như chạy trốn rời khỏi tiểu viện.

Nàng quay đầu nhìn theo bóng lưng hốt hoảng của Bùi Hành, kiễng chân lên, kéo dài giọng: “Aiz, Bùi Hành, là thủ hạ của ngươi nói lời thô lỗ trước, đừng có quên còn phải xin lỗi Tiểu Đào. Còn nữa, thủ hạ của ngươi làm con lừa của ta sợ hãi chạy mất rồi, con lừa đó phải đền ba quan tiền, ngươi cũng phải đền cho ta đó~~~”

Không có ai đáp lời, cũng không biết có phải là do trời tối đường trơn hay không, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm”, dường như là tiếng da thịt va chạm mạnh.

Nàng lắc lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là chưa trải sự đời.

Thẩm Tương Nghi đẩy cửa đi vào phòng, mấy cụm tre bị mưa xối ướt gõ nhẹ vào cửa sổ.

Trong phòng đối diện với cửa sổ bày một cái sạp nhỏ, bên cạnh sạp đặt một chậu cây Kim Ngân núi, lư hương từ từ bốc lên khói trắng, chóp mũi ít nhiều ngửi được mùi mưa, khiến người ta mệt mỏi có chút muốn ngủ.

Bùi Nhị ngồi ở một bên sạp, nhướn mày, ánh mắt dao động giữa ánh đèn màu đỏ cam, liếc nhìn nàng một cái: “Nghĩ xong rồi?”

Thẩm Tương Nghi di chuyển tới bên sạp, ngồi đối diện với hắn, hơi nghiêng người về phía trước, chậm chạp nói: “Bùi đại nhân, vừa nãy gặp được ngài, ta suy nghĩ cả một đường, chuyện lần trước là do ta quá lỗ mãng, nếu như ngài quả thực tức không chịu được, hay là… hay là, ngài hôn lại ta đi.”



Tay Bùi Nhị ngừng lại, tách trà bưng tới miệng cũng có chút run rẩy.

Trong phòng nhất thời chìm vào im lặng.

Bấc đèn trong đèn l*иg cháy rất nóng, chỉ nghe một chuỗi âm thanh lách tách, rất lâu sau mới nghe thấy hắn lên tiếng: “Thực ra có những lúc mỗ không phân biệt được câu nào của cô nương là thật lòng, còn câu nào lại là giả ý.”

“Bùi đại nhân.” Thẩm Tương Nghi ngước nhìn ánh đèn đang lắc qua lắc lại: “Đại nhân nghĩ nhiều rồi, ta không có nhiều suy nghĩ phức tạp tới vậy.”

Nói xong, lại sợ hắn vẫn còn tức giận, nàng lại bổ sung thêm một câu nữa: “Đại nhân, ta đối với ngài là thật lòng đó.”

Hắn nghe được những lời này, mím mím môi, lại im lặng.

“Dù sao thì cô cũng là cô nương nhà người ta, một mình chạy tới Giang Châu, bốn bề nháo nhác hỗn loạn nhỡ đâu gặp phải cướp đường cướp chợ, lúc đó cô tính làm gì?”

“Cái này, cái này chẳng phải là không gặp phải hay sao.” Thẩm Tương Nghi kéo căng da mặt cố cười, như là đánh bạo, lên cao giọng nói: “Thêm nữa, còn có Tiểu Đào bảo vệ ta cả đường đi.”

“Tiểu Đào?”

Bùi Nhị nghe tới đây, đặt tách trà xuống, cười một tiếng giễu cợt: “Cô nương thực sự không coi bản thân là khách nữa, người của ta dùng có thuận tay không?”

“Bùi đại nhân, sao có thể nói như vậy chứ? Ta, ta thực sự là không còn cách nào khác, hơn nữa, cho dù gặp nguy hiểm, ta là loại người tham sống sợ chết, trọng tình khinh nghĩa hay sao?”

Khuôn mặt Bùi Nhị đầy giễu cợt, dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì khó giải quyết rồi?”

Thẩm Tương Nghi quay mặt đi, cố ấp ủ cảm xúc, vừa mở miệng liền gào to: “Bùi đại nhân, tam hoàng tử đó thèm muốn sắc đẹp của ta, nói là muốn đề thân...”

Lời còn chưa nói hết, liền bị hắn cắt ngang: “Cô vừa nói gì cơ?”



“Tam hoàng tử muốn đề thân.”

“Câu trước đấy.”

“Y thèm muốn sắc đẹp của ta.”

Bùi Nhị nheo mắt, cẩn thận đánh giá Thẩm Tương Nghi một lượt.

“Cô nói thử xem y thèm muốn… cái gì?”

Hừ, đừng cho rằng nàng không nhìn ra được, giọng điệu này của Bùi Nhị rõ ràng là không tin, coi thường nàng chứ gì?

Tốt xấu gì nàng cũng có vài phần tư sắc nhé.

Thẩm Tương Nghi hắng hắng giọng: “Y, y, lần gặp mặt đầu tiên ở Thọ Châu, chân tay của y đã không thành thật.”

Vẻ mặt Bùi Vấn An trầm xuống, lông mày nhíu lại.

“Cụ thể là lúc nào?”

“Trước ngày tổ chức tiệc đón gió, y có tới gặp riêng ta, lời nói của y đa phần là phóng đãng cợt nhả.”

“Sao lúc đó cô không nói gì?”

Thẩm Tương Nghi ôm mặt, giả vờ khóc: “Chuyến đi tới Thọ Châu liên quan tới vấn đề sống chết, sao ta có thể vì bản thân mà làm chậm trễ chuyện của đại nhân được. Thêm nữa, nói gì thì nói y cũng là hoàng tử, lẽ nào đại nhân lại vì ta mà đắc tội hoàng tử.”

“Sau khi trở về thành, y vẫn bám lấy cô?”