Chương 48

Đầu tháng tư, mùa mưa ở phương Nam lại sắp bắt đầu rồi, vừa mới vào đêm trời bắt đầu giáng mưa xuống, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.

“Đi nhanh chút!”

“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao?”

Thẩm Tương Nghi và Tiểu Đào đi đằng sau, những người bên cạnh nhìn họ với ánh mắt như hổ rình mồi, chằm chằm không dứt.

Thẩm Tương Nghi lau nước mưa rơi trên mặt mình.

Đao của Tiểu Đào đã bị tịch thu, nếu hai người bọn họ thực sự bị Bùi Hành đưa tới quan phủ, nàng còn tốt hơn chút, chẳng qua là bị đưa về thành Biện Kinh mà thôi.

Thân phận của Tiểu Đào lại không thể tự chứng minh, nếu như bị đào ra chuyện năm đó làm thổ phỉ, ước chừng không đợi được Bùi Nhị tới, nàng ấy đã phải ăn cơm chém đầu rồi.

Cứ đi tiếp như này cũng không phải là cách.

Nàng nhẹ nhàng kéo Tiểu Đào, dùng một ánh mắt, cố ý đi chậm lại vài bước, một chân giẫm vào trong bùn.

“Úi ~”

“Đừng có giở trò!”

Nói rồi người đó định qua đỡ nàng, nhân lúc mọi người đang lơ là cảnh giác, nàng lăn tới trong bùn, Tiểu Đào đổi tay cướp lấy mũi tên dắt ở eo của người đó, đầu mũi tên đặt vào yết hầu hắn ta.

“Không muốn huynh đệ của các người chết thì mau lùi lại!”

Tiếng vó ngựa trong đêm mưa vô cùng rõ ràng, người ở hai bên nhường ra một con đường, Bùi Hành mặc áo tơi đứng phía trước, tay nắm chặt dây cương, nhìn chằm chằm vào hai người.

“Cho dù bây giờ hai người có thể chạy được, chỉ cần vẫn còn ở Giang Châu, không quá mười dặm ta vẫn có thể bắt hai người lần nữa.”



Thẩm Tương Nghi biết lời mà Bùi Hành nói là sự thực, chỉ là hiện tại nàng không thể lùi bước, nàng đã có thể mang Tiểu Đào ra ngoài cũng có thể mang nàng ấy bình an không thương tích trở về.

“Tiểu Đào, chúng ta đi.”

“Bao vây đường lùi của họ!”

Mấy tên nam nhân lực lưỡng nhanh chóng bao vây xung quanh bọn họ thành một vòng cung.

Mưa đêm rơi càng ngày càng lớn, cục diện này vậy mà lại tắc nghẽn ở đường lớn giữa núi, quần áo đã ướt nhẹp rồi, trong núi đêm lạnh lẽo, từng luồng khí lạnh thổi đến, Thẩm Tương Nghi lạnh tới mức răng trên răng dưới va lập cập vào nhau.

Chỉ nghe tiếng binh khí, tiếng rút kiếm, chỉ cần có người động thủ trước, thì cục diện này lại thay đổi khác.

Chính vào lúc này tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền tới, tiếng vó ngựa đó truyền từ xa tới gần, vài con ngựa có chất lượng cao lao ra khỏi màn mưa.

Theo đó một chiếc xe ngựa xuất hiện trên đường lớn, ánh sáng dưới mái hiên xe ngựa xuyên qua màn đêm đen kịt tối như mực, giống như cưỡng chế xé đêm mưa này thành một lỗ.

Xe ngựa càng ngày càng gần, Bùi Hành chỉ vừa nhìn một cái đã lập tức xuống ngựa, cách thật xa hành lễ, cung kính gọi một tiếng: “Thúc phụ.”

Thúc phụ của Bùi Hành?

Lẽ nào chính là? ...

“Không phải thúc phụ về nhà rồi sao, sao người lại tới đây? Là muốn đến trang viên nhỏ ở ạ?”

Chỉ thấy một cánh tay vươn ra khỏi rèm cửa xe, cánh tay đó thon dài từ từ vén mở rèm cửa.

Hạt mưa trên mái hiên xe nhỏ xuống mu bàn tay người đó rồi lại rơi xuống đất, người bên trong mặc áo choàng đen đi ra, đứng bên cạnh xe ngựa.

Mượn ánh sáng trên xe, lúc hắn quét mắt qua bên này, vừa lúc lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Tương Nghi, dường như có chút kinh ngạc.

Nàng run rẩy một cái, hận không thể tự chôn chính bản thân xuống đất bùn.



“Bên đó là...”

“Thúc phụ không biết đấy thôi, cháu đã thay thúc phụ bắt kẻ trộm ngọc bội của người rồi, thúc phụ người nhìn xem, đây là tên trộm đó và đồng bọn của nàng ta, hai người này cực kỳ hung dữ, quỷ kế đa đoan, thủ đoạn ác độc, thúc phụ tuyệt đối đừng lại gần...”

Bùi Hành đang nói bỗng im lặng, chỉ thấy thúc phụ của hắn ta đã xuống xe.

Hắn đón lấy cây dù mà người bên cạnh đưa lên, người hai bên nhường ra một con đường, hướng về phía hai người “cực kỳ hung dữ” mà đi.

Người xung quanh không dám liếc ngang liếc dọc, mắt nhìn thẳng, im lặng không dám lên tiếng.

Trong cơn mưa đêm, chỉ có tiếng ngựa hí vang vọng giữa núi rừng.

Một bóng đen phủ lêи đỉиɦ đầu nàng, ngăn cách nàng với tiếng mưa và tiếng người xung quanh, dưới cây dù dường như chỉ có hai người họ.

“Ta còn đang nói lần trước cô nương quá bạc tình, cầm đồ của Bùi mỗ rồi liền rời đi, không ngờ cô nương lại tìm tới Giang Châu.”

Giọng nói ngừng lại một chút.

“Sao, lần trước cô nương vẫn chưa tận hứng à?”

Cơn mưa xối xả giăng giữa những rặng núi cao, trời đất nhuộm lên một màu đen u ám.

Trong đêm mưa mù mịt, chỉ có chút ánh sáng nơi lưng chừng núi, nếu nhìn kĩ hơn, thì nơi đây chính là một trang viên chiếm một khoảng đất không nhỏ, mặt hướng về phía thành Giang Châu, lưng dựa vào vườn trà rừng trúc, không thể không cảm thán người lựa chọn mảnh đất này năm đó quả là thanh lịch tao nhã .

Ngón tay Thẩm Tương Nghi đặt lên chiếc áo choàng đen, dường như trên chiếc áo còn mang chút hơi ấm của người đó, gió lớn mưa sa rơi trên người nàng, nàng cũng không cảm thấy lạnh nữa.

Nàng di dời tầm mắt từ vết bùn trên mũi giày về phía trong căn phòng, thông qua rèm đỏ mơ hồ nhìn thấy bóng người dưới ánh đèn, giọng nói chậm rãi nhỏ nhẹ trong phòng từ từ truyền ra ngoài.

“Thúc phụ, lời nói của nàng không rõ ràng, đương nhiên là cháu sẽ sinh lòng nghi ngờ, cháu không biết nàng với người là người quen cũ...vâng, thúc phụ dạy bảo rất đúng, lần này là do Bùi Hành quá tự đại rồi ạ.”