Chương 17

Trong màn đêm tĩnh mịch, vạn vật nhuốm một màu đen.

Trên sườn núi, Thẩm Tương Nghi yên lặng như gà nằm bò sau một khối đá lớn, bất động hoàn toàn.

Không có ý gì khác, nàng rất hiểu rõ bản thân, với cái sức chiến đấu của nàng, việc duy trì được cảm giác không tồn tại của bản thân, chính là sự giúp đỡ lớn nhất với đồng đội rồi.

Địa hình trên sườn núi thông thoáng, không có địa hình tự nhiên nào cao và hiểm trở, nhưng may là có thể nhìn rõ quân địch bên dưới, là một vị trí phục kích khá tốt.

Không bao lâu sau, trong rừng xuất hiện những đốm lửa không ngừng di chuyển, những ngọn lửa nối liền thành một đường, đó là ánh sáng của ngọn đuốc, vài bóng đen vụt ra từ khu rừng rậm rạp, nếu không nhìn kĩ, còn tưởng là động vật như báo hay sói.

Thẩm Tương Nghi nhìn chằm chằm về phía dưới sườn núi, nín thở, cả đội lặng lẽ mai phục trên sườn núi, dường như hòa cùng một thể với màn đêm tối này, ngoại trừ tiếng tiếng chim kêu vượn hú bên tai ra, không còn âm thanh nào khác.

Ánh sáng đó càng lúc càng gần, ở khoảng cách không tới mấy trăm mét, cuối cùng Thẩm Tương Nghi cũng nhìn rõ đám thổ phỉ đó.

Bọn chúng hầu hết đều là những người đàn ông tráng kiện, mặc trên mình bộ quần áo binh đã cũ, áo giáp thô sơ, trên tay cầm đao và hung khí, còn có người còn cầm theo ván gỗ tự chế làm giáp, trên mặt đám vũ khí này nhuốm máu tanh nồng, gió núi mang theo mùi máu tanh không thể tan.

Cơn gió đêm vi vu thổi qua mặt, Bùi Vấn An đứng trên sườn núi, trông xuống đám người này.

“Tạo ra chút tiếng động đi.”

Mệnh lệnh vừa ban xuống, từng mũi tên phóng xuống, mấy tên đi phía trước lần lượt ngã xuống, trong nháy mắt, chỉ còn lại một người.

Tên đó mặt mày hoảng sợ, vất vũ khí đi, không kịp nhìn rõ xem xảy ra chuyện gì, quay người hết lăn lại bò vội vàng đâm đầu chạy vào rừng.

“Đại nhân, có cần đuổi theo không, tên đó nhất định trở về đưa tin rồi.”

Bùi Vấn An nhìn vào màn đêm dày đặc, bình tĩnh nói.

“Không cần, chính là đợi bọn chúng tới.”

Đám thổ phỉ trong núi này đáng ra nên cướp tài sản xong liền bỏ chạy, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên có tổ chức, lúc này bản chất vấn đề đã thay đổi.

Đám sơn tặc này nghe thám tử hồi báo thì bắt đầu vui vẻ vô cùng.

Không tới hai trăm người mà dám tấn công lên núi?

Lý Mãng - thủ lĩnh đám sơn tặc núi Thanh Sơn đập bàn, đẩy nữ nhân trong lòng ngã ra đất:

“Trời xanh đã tàn, làm gì có đạo nghĩa quan phủ gì nữa. Người đâu, tập hợp tất các huynh đệ lại. Hôm nay chúng ta đã vào rừng làm cướp, có thịt ăn có rượu uống, còn hạnh phúc hơn những ngày tháng trước kia làm người dân lương thiện, để cho chúng xem thử nơi đây là địa bàn của ai?!”

“Đúng thế! Núi Thanh Sơn không thuộc quan phủ quản lý, bọn chúng không qua được đây!”



Người trong phòng càng lúc càng kích động, còn chưa bắt đầu trận chiến, dường như bây giờ bọn chúng đã nhìn thấy thắng lợi rồi.

Nhưng một lão già tóc bạc đứng trong góc nghe thấy những lời này, chỉ đứng trong bóng tối run rẩy, lạnh lùng nhìn đám sơn tặc này, trên môi không nhịn được nở nụ cười khinh khỉnh.

Ha, đúng là đám ngu dốt không biết sợ là gì.

Ở phía bên này của màn đêm, tất cả các hành động được diễn ra một cách có trật tự.

Thám tử nhanh chóng quay trở lại báo tin:

“Đại nhân, bọn chúng tới rồi.”

Quả nhiên, lời vừa dứt, trên núi truyền tới âm thanh như sấm dậy, chỉ nghe thấy kèm theo tiếng la hét, bọn sơn tặc lao ra từ khu rừng rậm, như bầy quạ rời tổ lao ra ngoài.

Cách đó trăm mét, có một tên đang ngồi trên ngựa, xung quanh chen chúc toàn là người.

Tên này mặc áo giáp bằng đồng, tay cầm thương dài, lông mày hếch lên, mặt mày hung ác, tướng mạo có thể nói là vô cùng hung ác tàn nhẫn.

Bùi Vấn An đứng trên sườn núi, đón đầu gió lớn, chắp tay sau lưng nói:

“Mỗ là quan triều đình, hôm nay đi qua chốn này, những tặc phỉ dưới kia, ta chỉ chiêu hàng chứ không gϊếŧ.”

Tên Lý Mãng kia nghe thấy lời này, lại thấy rằng mệnh quan triều đình là một người trẻ tuổi sinh sau đẻ muộn, quan văn mặt trắng, liền cười lớn:

“Ha ha, trẻ con mồm còn hôi sữa! Bọn quan lại các người toàn là dối trá, chẳng qua chỉ là đám tiểu nhân vô lại, đã quen làm chó săn cho triều đình, tới tiếng người cũng chẳng biết nói nữa rồi. Chỉ với một nhúm người, còn dám ở đây nói xằng nói bậy, lẽ nào các ngươi chán sống rồi?”

Nói xong đám sơn tặc phá lên cười, tiếng cười vọng lại khắp núi rừng.

Sắc mặt Bùi Nhị không thay đổi, nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn sự cuồng hoan cuối cùng của đám người này:

“Côn Bằng không nói chuyện được với chuồn chuồn, phóng tiễn!”

Ngay lập tức, những mũi tên xẹt qua bầu trời đêm như sao băng mờ ảo.

Chỉ thấy đám sơn tặc đứng hàng đầu tiên ban nãy còn cười lớn chế giễu lần lượt ngã xuống đất.

Lý Mãng vung trường thương trong tay, chỉ về hướng Bùi Nhị trên cao kia mà nói:

“Các huynh đệ, lên cho ta, cướp tiền và nữ nhân, chém đầu tên cẩu quan này mang về uống cùng rượu ngon.”

Lời vừa dứt, quả nhiên đám sơn tặc như nhận được sự khích lệ, càng thêm nhiều tên lao vào trong trận mũi tên.



Những tên đứng hàng đầu tiên dùng tấm khiên gỗ để bảo vệ trước người, giẫm lên xác của đồng bọn, không nói một lời cúi đầu tiến về phía trước.

Nhưng chỉ được một lúc, những trang bị thô sơ của đám sơn tặc kia tạo ra không chống chọi lại được với vũ khí của cấm quân, bọn chúng lại bị cuốn trôi xuống dưới như thủy triều.

Tiếng binh khí va chạm của sơn tặc và binh sĩ, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục không ngừng vang lên.

Mà lúc này thủ lĩnh đám sơn tặc Lý Mãng thấy tình hình không ổn, trên mặt không còn sắc máu, lúc này hắn ta mới hiểu ra bản thân đã đánh giá sai lầm về thực lực hai bên, vội vàng nhân lúc loạn lạc mà leo lên ngựa, nắm dây cương thay đổi phương hướng phóng đi.

“Tránh ra, tất cả tránh ra!”

Hắn phải chạy trốn, hắn ta phải chạy khỏi đây càng sớm càng tốt.

Đáng tiếc lúc này đã quá muộn.

Bùi Vấn An đứng trên sườn núi. Ánh mắt lạnh lùng, hắn cầm một cây cung lên, dùng sức kéo cung, giống như ánh trăng tròn.

Cơn gió mang theo mùi máu và tiếng gào thét thảm thiết thổi qua tai hắn.

Sau đầu Lý Mãng đột nhiên lạnh cứng, nhất thời không còn cảm giác gì nữa, tiếp theo đó là nỗi đau thấu tim.

Tay hắn ta lắc lư còn muốn nắm lấy dây cương, nhưng không có chút sức lực nào, còn chưa nhắm mắt vào, thì hắn đã ngã xuống ngựa trong ánh mắt hoảng sợ của những người vây quanh.

Bùi Vấn An chậm rãi đặt cây cung trong tay xuống, hắn đứng trên sườn núi, để gió núi thổi đầy tay áo.

“Một tên cũng không giữ, gϊếŧ!”

Trời hừng sáng, đất nhô lên từ màn đêm, dường như xóa sạch những vết tích xảy ra trong đêm qua.

Thẩm Tương Nghi ngồi xổm không dám nói câu nào sau phiến đá lớn cả đêm, đám sơn tặc rã đám hết cả, có thể nhìn ra cuộc bao vây sắp đi tới hồi kết.

Đột nhiên, có âm thanh gì đó phát ra từ bụi cỏ bên cạnh nàng, giống như tiếng bước chân hay gì đó, nghe không rõ lắm.

Trái tim nàng bắt đầu căng thẳng, nhặt một lưỡi đao rơi trên đất lên, thuận thế ngồi xổm trong bụi cỏ, quan sát nơi phát ra âm thanh.

Không bao lâu sau, từ đằng sau xuất hiện một người, hắn ta có nước da màu đất, trên mặt có một vết sẹo ngang rạch từ mắt xuống tới bên miệng, lúc hai người họ bốn mắt nhìn nhau, hai chân hai tay Thẩm Tương Nghi như rơi vào hầm băng, trong lòng nàng chỉ có hai chữ.

Toang rồi!

Nàng đứng dậy định chạy, nhưng đao của tên kia nhanh hơn một bước, chém từ trên xuống dưới, ánh đao vô cùng chói mắt, giống như ánh sáng bạc chói lọi.

“Chạy!”