Chương 8: Cuộc gặp gỡ trong cung

Bạch Miên nấu xong mỳ liền múc vào hai tô rồi mang vào phòng. Thu Vân vừa đi đâu về thấy cũng chui vào phòng đóng cửa lại.

“Chủ tử, nghe bọn họ nói người tự xuống bếp.”

“Ừ, có cả phần cho ngươi đó, mau lại đây.”

Thu Vân vui vẻ lại ngồi, vừa ăn vừa nói: “Cay quá nhưng mà rất ngon nha, không ngờ người giỏi nấu ăn như vậy.”

Bạch Miên ở hiện đại thật ra biết nấu không nhiều món, nhưng nàng khá tự tin vào các bước nêm nếm của mình.

Thu Vân nghĩ nghĩ liền nói thêm, “Nhưng mà chủ tử à, người không nên tự mình nấu, có gì cứ để nô tì căn dặn phòng bếp theo khẩu vị của người. Chuyện này lọt ra ngoài e là mọi người trong cung sẽ bị phạt đòn đó.”

Bạch Miên cũng quên mất trong cung không thể thoải mái như vậy. Dù là mệnh lệnh của nàng đi nữa cũng có thể khiến người dưới chịu hậu quả. Cùng lắm những lần sau sẽ bí mật nấu vào buổi tối. Dù sau dạo này cũng ít đi lại hơn rồi nên thức khuya một chút cũng không vấn đề.

Nhưng phải công nhận là ăn đồ cay vào buổi sáng làm bụng không hề dễ chịu chút nào.

Sau khi ăn xong vẫn còn sớm, Bạch Miên quyết định đi vòng quanh cung của mình thăm thú. Thu Vân theo sau che ô.

Đầu đông, trời chớm lạnh, không khí ban ngày trở nên mát mẻ hơn nhiều, vào đêm còn se lạnh.

Mãi lo ngắm nghía vườn hoa nhỏ, Bạch Miên không hay biết phía sau mình có người vươn tay ra chạm vào vai mình. Ngỡ là Thu Vân, nàng xoay người lại, tầm mắt liền rơi vào bờ vai rộng của nam nhân trước mặt.

Đàm An nhếch môi cười: “Đào Tần, gặp lại rồi.”

Thu Vân tự giác đi ra xa một chút canh cho hai người trò chuyện nhưng trong lòng thấp thỏm không yên. Tuyệt đối không thể để ai mang mồm miệng đi xa khỏi cung này.

Lục Vương gia tuy thân phận không nhỏ nhưng vẫn là nam nhân. Tự ý vào cung của một phi tần là điều phải phép sao?

Tuy có vẻ mối quan hệ của hai người không đơn giản và còn nhiều điều chủ tử không nói cho nàng biết nhưng nàng tin chủ tử của mình không có ý tứ với người này. Cũng tin vị Vương gia luôn tươi cười nhưng thực chất tính khí lại vô cùng thâm trầm kia không hề tốt với chủ tử mình như vẻ ngoài.

Bạch Miên ngồi xuống ghế gỗ dài, Đàm An cũng ngồi theo ở phía đối diện.

“Nghe tin nàng được phong Tần, thấy có điểm không đúng nên ta vào cung một chuyến xem sao. Mọi chuyện vẫn ổ chứ.”

Bạch Miên thở dài: “Tạm thời vẫn ổn, người em gặp cũng chỉ có Hoàng hậu, đột nhiên thăng lên như vậy, e rằng mọi chuyện sau này không có gì tốt đẹp.”

Trong mắt Đàm An ánh lên vài tia phức tạp. Nhanh như chớp lại trở về dáng vẻ bình thường, cười trấn an nói: “Không sao đâu, ta tin rồi chúng ta cũng vượt qua được thôi.”

“Tạm thời đành đến đâu hay đến đó, em thật cũng chưa biết phải làm sao” Bạch miên rầu rĩ.

Lỡ như mãi cũng không tìm ra cách để trở về thì sao. Chỉ nghĩ thôi nàng thật sự không che dấu nổi biểu cảm sụp đổ nữa.

Ở một nơi xa lạ không chút cảm giác an toàn, không có gì để dựa dẫm thì có thể chịu đựng bao lâu?

Giả như một ngày nàng không thể nào lạc quan nữa mà đầu hàng số phận, sống cuộc sống được sắp đặt sẵn như các nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này. Hay là thời gian ở đây trôi qua lâu đến nỗi không còn nhớ được bản thân mình rốt cuộc là người ở thế giới nào.

Khi đó, rồi sẽ ra sao?

Dù sao thì cũng không thể kéo theo đại ca chùng chí được, nàng liền cố gắng tươi tỉnh nhất có thể, quay sang nhìn Đàm An cười nói: “Em sẽ cố gắng tìm cách, đại ca vốn thông minh hơn em nên cũng cố nhớ lại rồi giúp em nha.”

Đàm An gật đầu hùa theo: “Ta sẽ cố.”

“Em nghĩ là lần sau chúng ta cùng làm steak đi, anh thích nấu ăn, công việc mỗi ngày đều liên quan đến bếp núc, tập lại những thói quen hằng ngày của anh biết đâu lại thu được kết quả bất ngờ thì sao?”

Đàm An liền làm động tác nắm đấm tay trái chạm vào lòng bàn tay phải sau đó cúi nhẹ đầu: “Lần sau xin chỉ giáo.”

Bạch Miên bật cười rồi cũng làm động tác tương tự.

Thời gian còn lại của cuộc gặp mặt nàng kể lại những chuyện ở hiện đại cho Đàm An nghe. Mặc dù là khách hàng thân thiết của quán ăn, cũng từng cùng Thôi An đi chơi vài lần. Nên có thể kể đại khái một chút về anh.

Hai người ở hiện đại thật ra cũng không thân đến vậy, những chuyện đời tư tất nhiên không chia sẻ cho nhau quá nhiều. Nhưng mà theo cảm nhận của nàng thì Thôi An lại rất tử tế, chu đáo và biết quan tâm đến mọi người xung quanh.