Chương 5: Người mở cửa là Hoàng hậu

Bị khiêng đi một chặng đường dài, cuối cùng được đặt xuống một cái giường lớn màu vàng. Nằm rất lâu trong phòng cũng không thấy động tĩnh gì.

Bạch Miên nàng chỉ mong càng lâu càng tốt. Càng lâu sẽ càng suy nghĩ ra phương án thích hợp nhất. Không thể đùa với tính mạng quý giá của chính mình được.

Nếu nói mình có bệnh mà Thái y khám không ra chỉ e đầu bay đi đâu cũng không biết. Cũng không thể nói mình không phải là người của thế giới này, Hoàng thượng sẽ tưởng nàng điên, tỉ lệ bay đầu cũng không nhỏ. Làm hành động vô tri như nữ chính trong phim lại càng như trên… bay đầu.

Cửa phòng lớn kịch một cái mở ra. Bạch Miên run rẩy đưa mắt nhìn ra cửa.

Bước vào là một nữ nhân. Dáng người thướt tha trong lớp váy lụa đỏ thêu hoa tinh xảo đang từ từ tiến về phía giường lớn. Mắt phượng xếch nhẹ lên, đôi mắt dưới hàng mi dài thực sự vô cùng thu hút mà khiến người ta đắm chìm vào đó không muốn thoát ra.

Mũi cao cao thon thon, môi không tô son nhưng vẫn hồng hào, căng mọng đầy quyến rũ. Da mặt nhẵn mịn, tóc đen dài xõa ra sau. Từng đường từng nét xinh đẹp thật đúng là thần tiên tỷ tỷ khiến người ta say đắm.

Bạch Miên nhìn mãi cũng quên mất tình hình hiện tại. Đến khi người đã đến tận giường ngồi xuống, mặt đối mặt, mắt đối mắt mới a lên một tiếng. “Thật đẹp.”

Nữ nhân váy đỏ bật cười, “Ta chỉ là một bà vợ chính thất già nua, so không lại với những người trẻ ngoài kia.”

Thì ra nàng là Hoàng hậu. Bạch Miên nghe phong thanh Hoàng hậu năm nay 32 tuổi, tuy không được sủng ái nhưng thế lực nhà ngoại rất mạnh. Không ai có thể lung lay được vị trí của nàng dù là một chút.

Người trước mặt Bạch Miên cảm thấy tuy rất có khí chất, ánh mắt cũng rất sắc bén nhưng nhiều nhất cũng chỉ tầm hai bốn, hai lăm tuổi. Cũng chưa từng thấy ai xinh đẹp kiểu như nàng. Cái kiểu xinh đẹp này pha chút gì đó hơi tà ác, bá đạo. Không phải kiểu xinh đẹp đoan trang, thuần khiết.

Trong đầu Bạch Miên đột nhiên ập đến vô số suy nghĩ phức tạp đến đỏ mặt tía tai: “Có… có phải là đêm nay… chúng ta…”

Cố Dao chăm chú nhìn nàng đáp: “Đúng vậy, chúng ta…”

“Hai người chúng ta?”

“Đúng, hai người chúng ta.”

“Như vậy cũng được sao?”

“Tại sao lại không?”

Bạch Miên tung ra khỏi chăn, dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay Cố Dao, “Nhưng mà người không thấy như vậy quá thiệt thòi sao?”

Đến đoạn này Cố Dao có chút khó hiểu, cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì vậy?

Bạch Miên nhìn nàng thương cảm, nhỏ giọng nói như sợ bị người khác nghe lén, “Thần thϊếp thì bỏ qua đi, nhưng người là Hoàng hậu. Địa vị người cao như vậy mà cùng thứ như thần thϊếp hầu hạ Hoàng thượng thì không tốt lắm đâu.”

Cố Dao thoáng qua kinh ngạc rồi lại cười phá lên. Chắc chắn là chưa từng có ai trong hậu cung này có suy nghĩ như vậy. Mà nếu có nghĩ đến, thì dám nói ra trước mặt nàng e là không có.

Bạch Miên chẳng hiểu sao nàng lại cười, tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ, hơi nhích về sau một chút.

Cố Dao nhìn nữ nhân trước mặt, thân trên mặc yếm xanh ngọc để lộ ra bờ vai trơn mịn có chút phiếm hồng khiến người ta lập tức muốn chạm vào. Thân dưới quần lụa mỏng tanh, đến nỗi có thể nhìn lờ mờ thấy phần da thịt phía sau lớp vải.

Ánh mắt nàng nhìn chăm chăm vào thân thể người đối diện càng tăng phần ái muội.

Thật ra nếu là bình thường, với tình huống thế này, Bạch Miên tất nhiên hiểu rằng người trước mặt có ý đó với mình. Nhưng nàng vẫn còn nhớ như in tên nhân vật chính ở bìa tiểu thuyết.

Đàm Dụ và Cố Dao. Một đời một kiếp.

Mà giang sơn này chính là của họ Đàm, còn Cố Dao chính là hoàng hậu. Thế nên nếu có tình tiết lạ xảy ra, nàng hẳn sẽ tin là có ẩn tình gì đó. Có thể là Hoàng hậu này cố ý làm như vậy để loan tin đồn vì lý do gì đó chăng?