Chương 5

"Khách quan, đi thong thả." Theo quy định của tửu lâu, người tiểu nhị cần đưa thực khách ra đến cửa, Trương Ngũ đi theo Tiêu Dụ và Minh Hà đến cửa với sự nhiệt tình chưa từng có, nhịn không được hỏi Tiêu Dụ những gì đã xảy ra.

Tiêu Dụ cũng không giấu diếm: “Ta nói, nếu không trả tiền công cho ta, ta liền nháo để cho tất cả các thực khách đều biết.”

“Đơn giản như vậy sao?” Trương Ngũ kinh ngạc hỏi: “Ngươi không sợ bị hắn trả thù sao?”

“Ta có con át chủ bài.”

“ Át chủ bài gì?”

"Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết." Trương Ngũ vẫn còn là người làm công của tửu lâu Vọng Nguyệt, biết quá nhiều cũng không tốt, Tiêu Dụ tạm thời không có ý định nói là nguyên chủ trong lúc vô tình đã nghe được tin tức lớn.

Trương Ngũ cũng không phải thực sự muốn biết trong tay Tiêu Dụ có gì, hắn chỉ lo lắng cho Tiêu Dụ, nếu Tiêu Dụ đã có con át chủ bài, vậy hắn liền yên tâm rồi, nói: “Được rồi, bất quá ngươi không làm việc ở đây nữa. Ngươi muốn đi đâu?"

"Ta vẫn chưa biết." Tiêu Dụ đáp.

“Ta không quen biết nhiều người, cũng không có nơi nào tốt để đi.” Trương Ngũ áy náy vì không giúp được gì cho Tiêu Dụ.

"Ta biết, ta sẽ có nơi để đi, đừng lo lắng."

"Vậy là được rồi."

"Ngươi mau quay lại làm việc đi, nếu không chưởng quầy sẽ lại tìm cớ để trừ tiền."

Trương Ngũ cũng không trì hoãn, xoay người tiếp tục tiếp đón thực khách.

Tiêu Dụ cùng Minh Hà đi ra khỏi thị trấn Thanh Thạch.

Minh Hà thỉnh thoảng quay đầu nhìn trên tay Tiêu Dụ.

"Con đang nhìn cái gì?" Tiêu Dụ hỏi.

"Cữu cữu, sao chúng ta lại có nhiều đồ như vậy?" Vừa rồi xem cữu cữu cùng chưởng quầy nói chuyện, cậu phát hiện bầu không khí có gì đó không đúng lắm, nhưng tuổi cậu còn quá nhỏ để hiểu được tiếng cãi vã giữa người lớn, cậu cũng không dám chen vào nói, lúc này chỉ còn cậu và cữu cữu, nên mạnh dạn hỏi.

"Đây là chưởng quầy nợ chúng ta." Tiêu Dụ trả lời.

"Nợ chúng ta?"

"Ừm, trước kia cữu cữu từng làm việc ở đó, bọn họ nợ cữu cữu tiền công không có trả, nên lần này họ liền trả cho ta." Tiêu Dụ giải thích.

Minh Hà nghe hiểu, nói: “Vậy những thứ này là của chúng ta?”

“Hơn thế nữa.” Tiêu Dụ dừng lại bước chân, buông bàn tay nhỏ bé của Minh Hà ra, từ trong lòng ngực lấy tiền ra: “Nhìn xem, còn có tiền nữa."

” Oa, chúng ta có tiền!" Minh Hà vô cùng phấn khích.

“Đúng vậy, đồ ăn và số tiền này đều là của chúng ta.”

"Nhiều như vậy, chúng ta chính là người có tiền!” Đôi mắt đen nhánh của Minh Hà sáng lên.

Tiêu Dụ cười nói: “Không phải, một lượng năm xu là rất ít.”

Giọng Minh Hà ngọt ngào: “Không sao đâu, chúng ta rồi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Con nói đúng, dù sao cữu cữu sẽ không để con chịu đói!” Tiêu Dụ nói.

Minh Hà đột nhiên không nói gì.

“Làm sao vậy?” Tiêu Dụ đem tiền cất vào lòng ngực.

Minh Hà cái miệng nhỏ mím lại một chút: "Cữu cữu, người đối với con thật tốt!"

Ngay từ khi gặp nhau, Minh Hà đã mang đến cho mọi người cảm giác tích cực, lạc quan và chăm chỉ, nhưng bây giờ Tiêu Dụ rõ ràng cảm nhận được đứa nhỏ này trong nội tâm rất nhạy cảm và bất an..., anh nghĩ đến khoảng thời gian anh sống với bà ngoại khi còn nhỏ, khi đó, bà ngoại không bao giờ ngần ngại giao tiếp với anh, cấp cho anh đủ sự an toàn.

Anh cũng muốn đối xử với Minh Hà như vậy nên liền sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu: "Đứa nhỏ ngốc, ta là cữu cữu của con, cả đời đều sẽ đối tốt với con.”

Anh

Tâm trạng của Minh Hà hiển nhiên đã phấn chấn hơn: “Con cả đời này cũng sẽ đối tốt với cữu cữu.”

"Kéo móc."

"Kéo móc."

Hai ngón tay mảnh khảnh, một ngắn một dài móc vào nhau, nói: "Kéo móc treo cổ một trăm năm không thay đổi. Không được thay đổi."

"Được rồi, đi thôi." Tiêu Dụ nói.

"Dạ."

Hai cậu cháu buổi sáng ăn bánh bao ngâm nước sống, giữa trưa thì ăn mì trứng, chè thập cẩm cùng bánh bao, đủ để bổ sung năng lượng, nhưng cả hai người thân thể đều quá yếu, đặc biệt là Tiêu Dụ còn chưa đi về tới nhà, đã mệt đến mức đi không nổi.

“Cữu cữu, để con cõng người.” Minh Hà rất tích cực.

Tiêu Dụ nhìn Minh Hà trông giống như giá đỗ, nói: “ Không cần con cõng đâu, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Một lớn một nhỏ vừa đi vừa nghỉ ngơi suốt chặng đường, phải mất hơn nửa canh giờ mới trở lại thôn Cẩm Tú, sau đó ngồi ở ngưỡng cửa thở hổn hển một hồi lâu, buổi tối Tiêu Dụ lấy đồ ăn đóng gói ra, nấu hai bát canh đặc bằng que xương cừu rồi hâm nóng bánh bao lên.

Hai người ăn cực kỳ mãn nguyện .

Tiêu Dụ nhập gia thì tùy tục, anh đem gà nướng hạt dẻ, bánh gạo, bánh bao và bánh bao hấp còn lại bỏ vào một cái sọt tre nhỏ rồi treo chúng trên xà nhà.

“Như vậy chuột sẽ không ăn được!” Minh Hà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn lên.

Tiêu Dụ gật đầu.

Hôm nay hai cậu cháu ăn rất nhiều, tiêu thụ cũng không ít, khi màn đêm buông xuống, cả hai liền đi tắm, không nói một lời nào liền bò lên giường ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tiêu Dụ đã cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng, Minh Hà cũng năng động hơn.

Hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa phòng, lọt vào trong tầm mắt chính là lá và nhánh cây rải rác trong khoảng sân nhỏ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tiêu Dụ khó hiểu.

“Tối hôm qua có gió to à?” Minh Hà hỏi.

Tiêu Dụ hỏi ngược lại: "Làm sao con biết?"

"Con nghe thấy tiếng vù vù, con còn tưởng rằng Tề Thiên Đại Thánh sắp đến. Tề Thiên Đại Thánh là người tốt, sau đó con liền ngủ quên mất." Minh Hà nói xong, nhìn về phía Tiêu Dụ, vui mừng nói: "Cữu cữu , chúng ta có thể nhặt nhánh cây để nhóm lửa."

Đúng là một chuyên gia sinh hoạt trong cuộc sống mà!

Tiêu Dụ phụ họa nói “Ừm, trong bếp cũng không còn nhiều củi nữa.”

"Dạ, để con đi nhặt.” Minh Hà chạy nhanh vào nhà bếp, lấy một cái sọt tre nhỏ rồi chạy ra ngoài.

“Minh Hà, sao con không nhặt ở trong sân?”

"Con nhặt ở bên ngoài trước đã, nếu không sẽ bị người khác nhặt hết!” Minh Hà nói xong đã chạy đi mất.

Tiêu Dụ không thể để một đứa trẻ ba tuổi làm hết mọi việc, anh bước ra khỏi sân nhỏ, nhìn thấy có rất nhiều người trong thôn đang nhặt nhánh cây vương vãi trên mặt đất, Minh Hà gầy gò nhỏ nhắn bị kẹp ở trong đó, đôi chân ngắn của cậu di chuyển rất nhanh, nhặt hết nhánh cây này đến nhánh cây khác, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.

Tiêu Dụ cũng đi lên nhặt theo.

Hai người đã nhanh chóng nhặt đầy một sọt .

Minh Hà thúc giục: “Cữu cữu, người đem củi về nhà đi, rồi mang một sọt khác qua đây.”

Thật sự rất biết cách an bài mọi việc.

Tiêu Dụ nghe theo sự sắp xếp, đem sọt củi đi về nhà, rồi xách theo một sọt tre nhỏ vào trong rừng cây gọi Minh Hà.

Minh Hà đứng trước một đống nhánh cây, cúi đầu xuống nhìn thứ gì đó.

“Minh Hà.” Tiêu Dụ bước về phía trước.

Minh Hà vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngấn lệ.

Tiêu Dụ giật mình, vội vàng chạy tới, hỏi: “ Làm sao vậy?”

Minh Hà khóe miệng mím chặt, nước mắt rơi xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Dụ lo lắng hỏi.

“Cữu cữu, quần của con rách rồi, huhu...” Minh Hà khóc lóc nói.

"Ở đâu?"

Minh Hà buông bàn tay nhỏ bé của mình ra, trên mông có một mảnh vải rủ xuống, liếc mắt nhìn thấy được tiểu Jiji của cậu, Tiêu Dụ nhất thời không biết phải nói gì: "Cái này.. "

"Con kéo nhánh cây, nhưng nhánh cây lại không chịu cho con kéo, nên con dùng chút lực, quần liền rách toạc." Minh Hà thương tâm khóc lớn.

“Vậy con có bị thương không?”

“Không có, nhưng quần bị rách rồi.” Càng nghĩ đến Minh Hà càng đau lòng hơn.

Không có bị thương là được.

Tiêu Dụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Con đó, cánh tay bị thương thì không khóc, quần rách thì con khóc cái gì?”

"Cánh tay bị thương thì sẽ tự lành lại, còn quần thì sẽ không tự lành lại được, huhu..."

"..." Nói cũng có lý, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy đau lòng. Tiêu Dụ đưa tay lau nước mắt cho Minh Hà rồi nói: "Mặc dù quần không tự lành lại được, nhưng chúng ta có thể vá được."

"Không thể vá lại được nữa."

Nhìn đến y phục của Minh Hà vải đều đã sờn, những sợi dọc và ngang không khỏi bị những mũi khâu cắt đứt, thật sự không thể vá được nữa. Tiêu Dụ nói: "Không thể vá, vậy chúng ta có thể may một cái quần mới."

"Chúng ta có thể may lại lần nữa sao?" "Minh Hà chớp chớp đôi mắt đẫm lệ.

"Đương nhiên, cữu cữu sẽ may cho con một cái quần mới, đừng khóc nữa."

"Ừm."

"Củi chừng này là đủ rồi, chúng ta về nhà thôi." Tiểu Dụ đem củi bỏ vào trong sọt tre rồi xách đi.

Minh Hà dùng đôi tay nhỏ bé che lại đũng quần, kẹp chân đi theo.

Tiểu Dụ quay đầu nhìn lại.

Minh Hà giải thích: “Sẽ lộ ra tiểu Jiji, xấu hổ.”

Tiêu Dụ không khỏi cười lớn, bước tới đem Minh Hà bế lên: “Như thế này sẽ không lộ ra đâu.”

Sau khi cha chết trận, mẫu thân bắt đầu đổ bệnh, lúc đó Minh Hà mới tập tễnh biết đi, cậu không còn được tận hưởng những cái ôm nữa, bỗng nhiên được cữu cữu ôm như thế này, cậu cứng đờ chớp mắt hai cái, cảm nhận được hơi ấm trên người cữu cữu, cậu thích đến mức không nhịn được tựa đầu nhỏ vào vai Tiêu Dụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng: “Dạ.”

Tiêu Dụ không nhận ra sự khác biệt của đứa bé, chỉ cảm thấy Minh Hà quá gầy. Sau khi về nhà, Tiêu Dụ muốn tìm một mảnh vải để tạm thời dùng làm quần cho Minh Hà nhưng lại tìm không thấy, anh nhìn Minh Hà.

Minh Hà nhìn qua đầy mong đợi.

Tiêu Dụ cười nói: “Ăn sáng trước đi, lát nữa cữu cữu sẽ lên trấn trên mua vải cho con.”

Minh Hà không ngừng gật đầu.

Tiểu Dụ đi đến góc nhà lấy một ít rau xanh, xé gà nướng thành từng sợi mỏng, trộn đều, bẻ mấy chiếc bánh bao vào đó, tự làm một phiên bản bánh bao hấp tẩm thịt gà xé cùng rau củ, có thịt có rau có tinh bột có canh .

Minh Hà ăn cực kỳ vui vẻ, nhưng quần lại bị rách, không thể đi trấn trên với cữu cữu nên có chút không vui.

"Cữu cữu mua vải sẽ quay lại ngay, con chờ một chút." Tiêu Dụ nói.

“Vậy người đi nhanh rồi về ,đừng để bị bệnh.” Minh Hà đáp.

"Được."

Tiêu Dụ chốt chặt cửa sân, đi về phía thị trấn Thanh Thạch, có lẽ ngày hôm qua anh ăn ngon nghỉ ngơi cũng tốt, nên hôm nay anh đi đến thị trấn Thanh Thạch một cách nhẹ nhàng. Anh đi thẳng đến một gian cửa hàng vải, liếc mắt nhìn thấy bộ y phục trẻ em may sẵn treo ở trên tường, Minh Hà mặc lên nhất định rất đẹp, anh hỏi: “Chủ tiệm, bộ y phục đó giá bao nhiêu?”

“Ba lượng bạc.”

“Bao nhiêu?” Tiêu Dụ kinh ngạc hỏi lại.

“Ba lượng bạc.” Chủ tiệm ngước mắt liếc nhìn Tiêu Dụ một cái, không khỏi hạ khóe miệng xuống, chỉ vào bộ y phục may sẵn bên cạnh rõ ràng là kém cỏi hơn, nói: “Cái này rẻ tiền hơn, hai lượng bạc.”

Như thế nào đều đắt như vậy!

Chủ tiệm nói: “Nếu không, ngươi mua vải đi?”

“Vải bán như thế nào?”

“Loại rẻ nhất là năm mươi xu một thước.” Chủ tiệm duỗi tay chỉ.

Tiêu Dụ sờ sờ, phát hiện vải rất thô ráp, anh không hài lòng, sờ thêm mấy tấm vải, sau đó tò mò hỏi: “Chủ tiệm, một bộ y phục cho đứa trẻ ba bốn tuổi thì cần bao nhiêu thước vải?”

"Chắc là khoảng năm đến sáu thước đi?"

Tiêu Dụ về phương diện vải vóc thật sự không biết gì, lại hỏi: "Vậy một cái quần cần bao nhiêu thước?"

"Ba bốn thước đi."

"Đế vương mộng" là cuốn sách hư cấu, tiền bạc được tạo ra bởi sự sáng tạo của tác giả, một lượng bạc trắng tương đương mười xu, tức là một ngàn văn tiền, dùng phương pháp rẻ nhất, tốn khoảng ba xu để may bộ y phục cho trẻ em và khoảng hai xu để may một cái quần.

Ah.

Tổng tài sản của gia đình anh chỉ có một lượng năm xu, chính là mười lăm xu!

Nhưng Minh Hà không thể đi ra ngoài với tiểu Jiji được.

Tiêu Dụ do dự một chút, sau đó đổi sang một tiệm vải khác hỏi lại, cuối cùng tìm được loại vải rẻ tiền hơn, mua kim chỉ, anh quyết định trở về may cho Minh Hà.

Chỉ là trên người anh đã mất một phần ba số tiền, còn không có thu nhập, anh cùng Minh Hà không chết đói cũng là chết cóng, anh ở trong thị trấn đi tới đi lui, cố gắng tìm việc làm.

Sau một lúc lâu không thấy ai tuyển người làm công, nhưng lại thấy có rất nhiều người mang theo bánh quai chèo, kẹo hồ lô, đồ chơi làm bằng đường hướng kênh Tử Đường mà đi.

Anh tò mò đi theo, nhìn thấy cảnh tượng bên bờ kênh lập tức sửng sốt.