Chương 4

Tiêu Dụ thản nhiên nói: “Vậy thì cứ coi như ta nói bậy đi.”

Diêu chưởng quầy càng tức giận, ấn bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Minh Hà không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm, lập tức tiến lại gần Tiêu Dụ rồi làm tư thế bảo vệ cữu cữu.

Tiêu Dụ cười, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hà: “Không sao, không có việc gì đâu, con ăn tiếp đi.”

Minh Hà nghe lời mà ăn mì, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Diêu chưởng quầy, trong lòng thầm nghĩ nếu tên mập này dám bắt nạt cữu cữu, cậu liền liều mạng với hắn!

Tiêu Dụ tiếp tục cười nhìn Diêu chưởng quầy, nói: “Chưởng quầy, ngươi không biết ta muốn làm gì sao?”

Diêu chưởng quầy khinh thường: “Chỉ vì chút tiền công ít ỏi đó thôi sao?”

Tiêu Dụ thẳng thắn nói: “Đúng vậy, một lượng năm xu, bây giờ đưa cho ta đi."

Diêu chưởng quầy cười hắc hắc: "Ta đã nói với ngươi rất rõ ràng, ngươi làm việc không nghiêm túc..."

Những điều như làm việc không nghiêm túc, lời khiếu nại của thực khách ... tất cả đều chỉ là lấy cớ, Tiêu Dụ hiện không muốn thảo luận vấn đề này với Diêu chưởng quầy, anh trực tiếp đánh gãy lời nói của hắn ta: “Diêu chưởng quầy, ta hiện tại không phải cầu xin ngươi trả tiền, mà là ta kêu ngươi trả tiền.”

"Ngươi dựa vào cái gi?" Diêu chưởng quầy đứng thẳng thân hình mập mạp, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Dụ.

Tiêu Dụ không có trả lời hắn ta ngay, mà anh thong thả ung dung đặt cái muỗng xuống, chậm rãi đứng dậy, cao giọng nói: "Mọi người, vị Diêu chưởng quầy này phụ trách tửu lâu Vọng Nguyệt, nhưng anh ta..."

Những thực khách nghe thấy âm thanh liền lần lượt nhìn qua, tựa như đang chờ xem kịch hay, Diêu chưởng quầy lập tức trở nên lo lắng, nếu như chuyện này bị các thực khách biết được, truyền đến tai của vợ hắn, thì hắn ta sẽ chết một cách khó coi, cho nên vội vàng trấn an: “Xin lỗi mọi người, từ từ ăn, từ từ ăn thôi."

Các thực khách tiếp tục ăn.

Hắn ta giận dữ nhìn về phía Tiêu Dụ, hạ giọng: “Ngươi đang uy hϊếp ta sao?"

Tiêu Dụ không sợ hãi chút nào mà đáp: “Đúng vậy.”

Diêu chưởng quầy ánh mắt nảy sinh ác độc: “Ngươi chưa từng nghĩ tới hậu quả sao?”

“Có nghĩ tới nha.” Tiêu Dụ một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh bao lên ăn một cách thích thú: “Diêu chưởng quầy, ta và cháu trai ta, ngoài hai cái mạng này, cái gì cũng đều không có. Ngươi thì khác, ngươi ngày ngày cơm ngon rượu say, sống một cuộc sống cực kì thuận lợi, chưa kể trên có một phụ lão, dưới có con nhỏ, có vợ, có tám người cữu cữu và hồng nhan tri kỉ ở Vạn Hoa Lâu..."

Ngụ ý chính là nếu cả hai bên đều liều mạng, Tiêu Dụ có thể kiếm được một khoảng lớn.

Diêu chưởng quầy trước đây đều là lấy thế trấn áp người khác, lần nào cũng thành công, lần đầu tiên bị uy hϊếp, hắn rất tức giận, nhưng xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn, hắn không thể phát tác được, cho nên hắn quyết định trước tiên thỏa hiệp với tiểu tử thúi không biết trời cao đất rộng này, sau đó sẽ tìm thời cơ dạy cho anh một bài học.

Không nghĩ tới Tiêu Dụ như là có thuật đọc được suy nghĩ, nói: “Xong việc, ngươi muốn trả thù phải không?”

Diêu chưởng quầy giật mình.

Tiêu Dụ lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Diêu chưởng quầy, ta khuyên ngươi nên đi con đường đúng đắn, thành thật trả lại cho ta một lượng năm xu mà ngươi nợ ta. Từ nay chúng ta đường ai nấy đi, ai lo phận nấy, bằng không, nếu ta có bất trắc gì những người quen cũ của ta ở thôn Song Vận và thôn Cẩm Tú đều biết là ngươi làm, khi đó tất cả những điều kinh tởm mà ngươi đã làm sẽ bị bại lộ. Ngươi cảm thấy về sau ngươi còn có ngày lành sao?"

"Ngươi..."

Tiêu Dụ đưa tay ra: "Một lượng năm xu, đưa đây."

Diêu chưởng quầy thực sự không muốn đưa ra, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Tiêu Dụ không còn là Tiêu Dụ phục tùng như trước nữa, cả người toát ra khí chất tự tin điềm tĩnh không ai dám khinh thường, thậm chí hắn còn cảm thấy tiểu tử này thật sự sẽ làm ra việc cá chết lưới rách.

KHÔNG.

Hắn mới vừa sống một cuộc sống tốt đẹp, không thể để tiểu tử này phá hỏng nó, không phải chỉ một lượng năm xu thôi sao? Đưa cho xong chuyện, hắn miễn cưỡng từ trong lòng ngực móc ra một lượng năm xu, đập lên bàn rồi nói: “Được rồi đi.”

Tiêu Dụ lập tức nhét tiền vào trong ngực, nói: “Nhân tiện thanh toán đi."

"Thanh toán? Thanh toán cái gì?" Diêu chưởng quầy khó hiểu.

"Những món ăn này xem như là sự đền bù cho việc ngươi ức hϊếp ta lúc trước." Tiêu Dụ uốn cong ngón trỏ và ngón giữa, dùng xương đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó hét lên: "Tiểu nhị!"

Mặc dù Trương Ngũ không nghe thấy Tiêu Dụ và Diêu chưởng quầy đang nói cái gì, nhưng hắn ta vẫn luôn quan sát bên này, khi nghe thấy tiếng Tiêu Dụ gọi, hắn ta “vèo” một tiếng chạy tới, thật cẩn thận nhìn Tiêu Dụ rồi hỏi: “Khách quan có chuyện gì vậy?”

"Hãy đóng gói những thứ này lại, hắn trả tiền." Tiêu Dụ chỉ vào Diêu chưởng quầy.

Trương Ngũ kinh ngạc nhìn Diêu chưởng quầy: “Chưởng quầy?”

Sự việc đã đến mức này, Diêu chưởng quầy không còn cách nào từ chối, hắn nắm chặt tay, đè nén tức giận nói: " Tính tiền vào ta."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Diêu chưởng quầy thường thích bắt nạt Tiêu Dụ, hôm nay không những hắn ta không chỉ trả lại tiền cho Tiêu Dụ mà còn trả tiền ăn cho Tiêu Dụ.

Thực sự không thể tưởng tượng được.

Trương Ngũ căn bản không phản ứng kịp.

"Tiểu nhị!" Lo lắng Diêu chưởng quầy sẽ ức hϊếp Trương Ngũ, Tiêu Dụ giả vờ không thân với hắn, nói: "Đừng đứng đó ngu ngốc, đóng gói lại cho ta."

Trương Ngũ lại lần nữa nhìn về phía Diêu chưởng quầy: " Chưởng quầy."

Đỉnh đầu của Diêu chưởng quầy sắp bốc cháy đến nơi, nhưng hắn ta vẫn gật đầu một cách cứng rắn.

Trương Ngũ vội vàng đi lấy giấy dầu lại đây, thấy súp và nước trên bàn đều đã được ăn hết, còn lại gà quay hạt dẻ, bánh gạo, que xương cừu, bánh bao, bánh bao hấp đều là những món dễ gói lại, này... Hắn lập tức hiểu được, tất cả những điều này là do Tiêu Dụ cố ý.

Cố ý vào tửu lâu Vọng Nguyệt trong giờ cơm, cố ý gọi đồ ăn, cố ý tìm Diêu chưởng quầy, cố ý đòi nợ, cố ý muốn đòi bồi thường... rất nhiều ý đồ cố ý, nhưng những "cố ý" này đều thành công.

Hắn biết Tiêu Dụ thông minh, nhưng không ngờ Tiêu Dụ thông minh đến vậy, có được thứ mình mong muốn từ tên Diêu chưởng quầy keo kiệt và gian manh .

Đây là người đầu tiên ở tửu lâu Vọng Nguyệt

Quá lợi hại!

Hắn trong lòng ngăn không được kích động, động tác đóng gói đều có chút run rẩy.

"Buộc chặt vào." Tiêu Dụ nhắc nhở.

"Ờ, ờ ờ ờ." Trương Ngũ liên tục đáp lại.

Một lúc sau, đồ ăn trên bàn đã được đóng gói xong.

Tiêu Dụ đứng lên, một tay cầm túi giấy dầu, một tay lôi kéo Minh Hà, đối với Diêu chưởng quầy nói: " Chưởng quầy, cảm tạ.”

Tạ cái quỷ!

Thất khiếu của Diêu chưởng quầy đều muốn bốc khói.

"Minh Hà, về nhà." Tiêu Dụ tâm tình vui sướиɠ nói.

“Về nhà thôi!” Minh Hà đi theo.