Chương 3

Chương 3

Trương Ngũ là đồng sự của nguyên chủ, một người chạy bàn ở sảnh trước, người còn lại làm phụ bếp ở bếp sau của tửu lâu Vọng Nguyệt, cả hai đều sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, cho nên hằng ngày làm việc chung họ dần trở nên thân thiết hơn.

Tiêu Dụ ôn hòa trả lời: “Ta tới đây dùng cơm.”

Trương Ngũ vô cùng kinh ngạc: “Diêu chưởng quầy trả tiền công cho ngươi rồi?”

Tiêu Dụ lắc đầu: “Không có.”

“Vậy ngươi lấy tiền ở đâu ra?” Trương Ngũ biết rằng Tiêu Dụ rất nghèo.

Tiêu Dụ không có trả lời hắn.

Trương Ngũ cũng không hỏi nữa mà khuyên nhủ: “Có tiền cũng đừng đến đây để ăn. Một bữa ăn có thể chỉ mấy chục xu hoặc nhiều đến mấy chục lạng. Tại sao ngươi không mua ít cá thịt về nhà ăn, đỡ tốn kém hơn."

Tiêu Dụ hiểu ý tốt của Trương Ngũ nên nói: "Hôm nay ta nhất định phải ăn bữa cơm này."

"Có phải ngươi muốn mượn bữa cơm này để lấy lại tiền công đúng không?" Trương Ngũ suy đoán.

Tiêu Dụ không có phủ nhận.

“Tiêu Dụ.” Trương Ngũ trầm giọng nói: “Diêu chưởng quầy là người trấn Thanh Thạch.”

Tiêu Dụ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trương Ngũ nhìn Tiêu Dụ cực kỳ gầy yếu nói: “Mà ngươi thậm chí người thân còn không có.”

"Có, ta chính là người thân của cữu cữu.” Minh Hà ngắt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc, cậu chính là người thân gần gũi nhất và thân yêu nhất của cữu cữu.

Tiêu Dụ mỉm cười, sờ lên khuôn mặt nhỏ của đứa bé rồi nói: “Đúng vậy!”

Nhận được câu trả lời của cữu cữu, Minh Hà tỏ ra vô cùng vui vẻ .

Lúc này Trương Ngũ mới phát hiện ra sự tồn tại của Minh Hà, hỏi: "Cháu trai của ngươi? Minh Hà?"

Tiêu Dụ gật đầu: "Minh Hà, chào một tiếng đi."

Minh Hà lập tức ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào thúc thúc."

"Ngoan." Trương Ngũ nói: "Đứa bé này cùng với ngươi lớn lên đều đẹp giống nhau."

"Cảm ơn." Tiêu Dụ cười.

Trương Ngũ quay trở lại chuyện chính: “Tiêu Dụ, ý của ta chính là chúng ta không thể so sánh với Diêu chưởng quầy. Ngươi cũng biết, hắn có người vợ rất lợi hại cùng tám người cữu cữu cường tráng và mạnh mẽ, ngày thường ở thị trấn đều đi ngang. Mọi người đều biết do vợ hắn quản quá nghiêm cho nên hắn mới khấu trừ tiền công lấy làm tiền tiêu vặt, nhưng không ai dám nói gì mà chỉ có thể thừa nhận thất bại."

Những chuyện này Tiêu Dụ đều biết, chính là vì biết nên anh mới dám tới. Anh nói: "Trương Ngũ, ta hiểu ý tốt của ngươi, nhưng ta sẽ có chừng mực."

"Tiêu Dụ..."

"Trương Ngũ, tin ta đi."

Trương Ngũ vẫn là không tin.

Tiêu Dụ bất lực lôi kéo Minh Hà đi về phía tửu lâu Vọng Nguyệt.

Thấy vậy, Trương Ngũ vội đuổi theo để khuyên nhủ anh.

Tửu lâu Vọng Nguyệt kinh doanh không tồi, lầu trên dưới có rất nhiều thực khách, anh dẫn Minh Hà đi nhìn xung quanh rồi ngồi xuống một chỗ trống trong sảnh, ngắt lời Trương Ngũ đang lải nhải: “Cho một phần miếng gà nướng hạt dẻ, một miếng bánh gạo, một tô mì trứng, một thanh xương cừu, một l*`ng bánh bao, hai cái bánh bao hấp và một phần chè thập cẩm."

"Nhiều như vậy?" Minh Hà lên tiếng trước.

Tiêu Dụ gật đầu.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Cữu cữu, chúng ta có tiền sao?”

Tiêu Dụ thấp giọng trả lời: “Không có, nhưng con hãy tin tưởng vào trí thông minh của cữu cữu, nên lát nữa cứ yên tâm mà ăn.”

“Được.” Cậu tin tưởng cữu cữu của mình.

Trương Ngũ ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn dùng bữa ăn này làm tiền công?"

Tiêu Dụ không thể giải thích rõ ràng bằng lời, liền nói: "Tiểu nhị, ta là thực khách, nếu ngươi không phục vụ đồ ăn cho ta, ta sẽ nổi giận."

Trương Ngũ rối rắm nói: "Tiêu Dụ, ngươi làm như vậy..."

"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Trương Ngũ vẫn không ngừng lo lắng, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Tiêu Dụ một lần, đi vào bếp thúc giục đồ ăn.

“Minh Hà.” Tiêu Dụ gọi.

Nguyên chủ đến đây làm việc, không có cách nào mang theo đứa bé này, cho nên Minh Hà luôn ở nhà một mình chờ đợi, cậu chưa bao giờ bước vào tửu lâu cũng như không nhìn thấy qua nhiều người, nhất thời anh cảm thấy có chút xấu hổ, cậu thực sự không giống kẻ sẽ gϊếŧ Diêu chưởng quầy và gia đình của hắn ta.

Tiêu Dụ sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, nói: “Đừng sợ, lát nữa là được ăn cơm thôi.”

Minh Hà lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Cữu cữu, con không sợ, con phải bảo vệ người."

Tiêu Dụ cười gật đầu. “Được.”

Một lát sau, Trương Ngũ đem đồ ăn mang lên, lấy một nắm kẹo lạc không biết từ đâu nhét vào trong l*иg ngực Minh Hà rồi nói: "Lần đầu tiên gặp cháu, ta không có quà gì để làm lễ gặp mặt, chỉ có mấy viên kẹo này thôi, đừng chê nhé."

"Cảm ơn ngươi." Tiêu Dụ nói.

Minh Hà nhìn thấy vậy liền lễ phép nói: “Cảm ơn thúc thúc.”

“ Ngoan quá.” Trương Ngũ mỉm cười với Minh Hà , quay sang Tiêu Dụ, muốn nói điều gì đó .

Tiêu Dụ giành nói trước: "Trương Ngũ, ngươi đi làm việc đi, không cần tiếp đón chúng ta."

Vừa lúc có người gọi nên Trương Ngũ đành phải đi làm việc của mình, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bất an. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tiêu Dụ và Minh Hà bên đó, nghĩ thầm Tiêu Dụ cùng đứa bé thật đáng thương, nếu xảy ra xung đột với Diêu chưởng quầy, hắn nhất định sẽ dũng cảm đứng về phía bên Tiêu Dụ, cùng lắm là không làm nữa.

Tiêu Dụ cũng không biết nội tâm của Trương Ngũ lại phong phú như vậy, anh nhìn đồ ăn đầy bàn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng anh và Minh Hà đói đã lâu rồi, dạ dày tương đối yếu. Tạm thời không thể ăn đồ có dầu mỡ, vì vậy anh nói: "Minh Hà, ăn mì trước đi."

"Cữu cữu, chúng ta cùng nhau ăn đi."

"Được."

Tiêu Dụ ăn mấy miếng mì, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy thoải mái.

Minh Hà ánh mắt như sao, nói: "Cữu cữu, mì này ăn ngon lắm, là món ăn ngon nhất trên đời."

Anh nhướng mày: "Con tiếp tục ăn đi."

"Dạ, cữu cữu cũng tiếp tục ăn đi."

Tiêu Dụ ăn thêm hai miếng nữa, thoáng nhìn thấy Diêu chưởng quầy mập mạp đang đi lại khắp nơi, trò chuyện với những thực khách bên cạnh. Anh nhẹ nhàng gọi: "Diêu chưởng quầy."

Hắn ta nghe thấy tiếng gọi liền tươi cười quay qua, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Dụ, sắc mặt nhất thời tối sầm, không vui hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Tới ăn cơm." Tiêu Dụ cầm muỗng lên, nhàn nhã uống một ngụm chè thập cẩm, vừa ngọt vừa ấm, uống rất ngon, nhưng so với anh làm thì vẫn có chút chênh lệch, nhưng anh không bận tâm mà nhìn về phía Diêu chưởng quầy: “Ta không thể đến đây ăn cơm được sao?”

“Ngươi có tiền không?” Diêu chưởng quầy đi tới nói một cách châm chọc.

"Không có." Tiêu Dụ thản nhiên nói.

"Vậy ngươi còn dám tới đây ăn cơm! Nghĩ muốn ăn quỵt sao."

"Nếu không thì ăn ở đâu?" Tiêu Dụ khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa lãnh đạm: "Bằng không đi Vạn Hoa Lâu ăn giống như Diêu chưởng quầy sao?"

Sắc mặt của Diêu chưởng quầy biến đổi, Vạn Hoa Lâu nói là quán ven kênh, kì thực chính là nơi gió trăng. Hắn ta đã lén lút đến đó nhiều lần. Làm sao Tiêu Dụ có thể biết? Hắn ta theo thói quen quát lớn: "Tiêu Dụ, ngươi đang nói vớ vẩn..."

"Diêu chưởng quầy, nơi này là tửu lầu Vọng Nguyệt, có rất nhiều thực khách đang ở đây." Nguyên chủ đã hai lần lén đi tìm gặp Diêu chưởng quầy để đòi tiền công, lý do gì cũng đã nói nhưng chẳng có tác dụng gì, cho nên anh liền công khai đến tìm hắn ta, hơn nữa chuẩn bị đem bí mật của Diêu chưởng quầy tiết lộ cho mọi người.

Quả nhiên, Diêu chưởng quầy lập tức đè xuống phần lớn lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đang nói nhảm cái gì?"