Chương 2

Chương 2

Minh Hà nhìn xuống cánh tay nhỏ bé của mình, suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra nguyên nhân, nói: “ Vâng, con bị ngã."

"Như thế nào lại ngã?" Tiêu Dụ cẩn thận xem xét miệng vết thương, giống như một vết xước.

Minh Hà đáp: " Núi rất trơn, lúc con nhặt củi bị trượt chân ngã, sau đó bị thương." Quả nhiên là một vết xước, Tiêu Dụ lại hỏi: "Con có bị thương ở đâu nữa không?"

Không đợi Minh Hà trả lời, Tiêu Dụ đã cởi bộ y phục rách rưới của Minh Hà ra, vốn dĩ anh muốn kiểm tra vết thương, kết quả lại nhìn thấy là một thân thể toàn da bọc xương.

Thực sự rất gầy!

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một đứa trẻ gầy đến trình độ như vậy, đứa trẻ đã gầy như vậy lại đi nhặt củi đổi lấy bánh bao, thay vì tự mình ăn, cậu đã giữ lại cho cữu cữu ăn.

Trong lòng anh vô cùng chấn động, không ngờ một đứa con hiểu chuyện, đôc lập, non nớt và hiếu thảo như vậy lại phải chịu đựng cái chết của cha mình, sự ra đi của mẫu thân và cái chết của cữu cữu, còn phải trải qua những việc lang thang, ăn xin, bị hành hạ và ngược đãi, cuối cùng phát điên mà chết... Điều này thực sự quá tàn nhẫn.

Dù về mặt pháp lý hay đạo đức, anh không thể trơ mắt mà nhìn đứa trẻ ba tuổi trước mặt từng bước tiến tới hoàn cảnh đó.

Trong đầu anh chợt nảy ra một ý nghĩ mãnh liệt - nếu anh xuyên thành cữu cữu của nhân vật phản diện, có nghĩa cốt truyện trong cuốn sách "Đế vương mộng" đã thay đổi, như vậy anh có thể dứt khoát thay đổi cốt truyện đến cùng!

Đúng!

Thay đổi đến cùng!

Vừa mới nãy anh còn không biết mình có thể làm gì, nhưng hiện tại anh đã có mục tiêu rõ ràng, anh muốn sống thật tốt, chăm sóc thật tốt, yêu thương giáo dục Minh Hà, không bao giờ để Minh Hà đi vào ngõ cụt đó.

Ánh mắt anh lại một lần nữa nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Hà.

Minh Hà cúi đầu nhìn thân hình nhỏ nhắn gầy gò của mình, không thèm để ý, ngược lại nhìn về phía Tiêu Dụ nói: “Cữu cữu, trên người con không có vết thương nào, chỉ bị thương một cánh tay thôi, nhưng mà đã kết vảy, không đau chút nào. Cữu cữu, người mau ăn bánh bao đi. Chút nữa con lên núi nhặt củi, sau đó tìm bà Hách để đổi lấy bánh bao!"

"Không được đi!" Tiêu Dụ cao giọng nói.

Vẻ mặt Minh Hà ngơ ngác.

Suy nghĩ của Tiêu Dụ vừa mới thoát ra khỏi cuốn sách, cảm xúc vẫn còn chưa được trút bỏ hoàn toàn, cho nên nói chuyện có chút kích động.

Anh nhanh chóng trấn tĩnh lại, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi, giọng ta hơi lớn, thực xin lỗi, ý ta là nhà bà Hách cũng không giàu có gì, cho nên không có dư bánh bao để cho chúng ta.”

Minh Hà sẽ không bao giờ nổi giận với cữu cữu, huống chi cữu cữu cũng đã xin lỗi, cậu chỉ là lo lắng cho thức ăn của mình và cữu cữu, không khỏi nhăn mày đặt câu hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Tiêu Dụ buông vạt áo của Minh Hà xuống, bình phục cảm xúc hồi lâu mới khôi phục lại giọng nói bình thường, nói: "Minh Hà, không cần lo lắng, cữu cữu sẽ tìm cách."

Minh Hà ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, cữu cữu đang bị bệnh, không thể nghĩ ra được cách nào."

Tiêu Dụ nói: "Ta hiện tại đã có cách rồi."

Minh Hà tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã biết lo lắng, hỏi: "Cách gì ạ?"

Tiêu Dụ không giấu giếm điều gì: “Đi đòi nợ , đòi nợ được thì sẽ có tiền.”

Minh Hà hỏi: “Chúng ta đi đâu đòi nợ ?”

“Đến tửu lâu Vọng Nguyệt.” Đó là nơi nguyên chủ làm việc, trong cuốn sách "Đế vương mộng" có đề cập, sau khi lớn lên Minh Hà biết được Diêu chưởng quầy của tửu lâu Vọng Nguyệt đã từng khi dễ cữu cữu, còn chiếm đoạt tiền công, cậu đã quang minh chính đại đến gặp Diêu chưởng quầy, ra lệnh cho thuộc hạ gϊếŧ hết người nhà của đối phương, sau đó tự tay gϊếŧ chết Diêu chưởng quầy một cách cực kỳ tàn bạo và đáng sợ.

Tiêu Dụ sẽ không để Minh Hà làm chuyện như vậy nữa, nên anh sẽ đích thân đi đòi nợ, ngăn chặn thảm kịch xảy ra từ đầu.

" Không được, không được, cữu cữu sẽ bị bệnh mất!" Minh Hà không biết cữu cữu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu còn nhớ rõ lúc cữu cữu từ tửu lâu trở về, sắc mặt tái nhợt, lần đó trở về liền ốm nặng, thiếu chút nữa đã chết, cậu không muốn cữu cữu đi đến tửu lâu nữa.

Tiêu Dụ cười nói: “Lần này sẽ không sao đâu.”

“Sẽ có.” Minh Hà lại lần nữa cau mày.

Tiêu Dụ kiên trì nói: “Sẽ không.”

Minh Hà không nhượng bộ: "Sẽ có.”

“Vậy, lần này con đi cùng với ta không?” Tiêu Dụ nhượng bộ.

“Con bảo vệ người?” Minh Hà hỏi.

Đứa nhỏ này mới ba tuổi lại dám nghĩ tới muốn bảo vệ người khác, Tiêu Dụ cười nói: "Được rồi, con bảo vệ ta." Tiểu gia hỏa có lẽ thật sự cho rằng cậu rất lợi hại nên lập tức đồng ý để Tiêu Dụ đi đòi nợ.

Tiêu Dụ nhận lấy bánh bao từ tay Minh Hà, nói: "Vậy chúng ta ăn bánh bao trước đi. Chỉ khi ăn no mới có sức đi đòi nợ."

"Con không ăn đâu." Minh Hà nói.

Tiêu Dụ kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

Minh Hà nhìn chằm chằm bánh bao, nuốt nước miếng, sau đó kiên quyết nói: “Con ăn rồi, liền không đủ cho cữu cữu ăn.”

“Đủ.”

Minh Hà lắc đầu nhỏ: "Không đủ, chỉ có một cái bánh bao thôi."

Tiêu Dụ nói: "Sẽ có nhiều bánh bao hơn, thế là đủ cho cả hai chúng ta rồi."

Minh Hà khuôn mặt nhỏ hoang mang.

Tiêu Dụ lại lần nữa ngồi dậy, dựa lưng vào tường đất, đầu óc choáng váng giảm bớt một chút, anh cầm lấy bánh bao hấp nguội trong tay Minh Hà, bẻ từng miếng nhỏ rồi cho vào gáo nước.

Những chiếc bánh bao bị xé nhỏ sau khi hút nước liền phồng lên trong nháy mắt.

“A!” Minh Hà phấn khích kêu lên.

Tiêu Dụ hỏi: “Đã nhiều hơn đi?”

Minh Hà gật đầu: “Dạ, có rất nhiều!”

Tiêu Dụ lại hỏi: “Hai chúng ta thế này đã đủ ăn chưa?”

“Đủ rồi.”

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn.”

Minh Hà lập tức đồng ý, liền chạy vào bếp lấy thìa gỗ.

Bánh bao ngâm nước sống không đường, không muối, thô và lạnh, mùi vị rất tệ.

Nhưng Minh Hà đang đói bụng nên ăn thấy rất ngon, đem bánh bao trên thành gáo múc nước ăn sạch sẽ, Tiêu Dụ đã nhận lấy được năng lượng từ đó, trong quá trình từ từ thích nghi với cơ thể này, bắt đầu đánh giá căn nhà tranh này. Căn nhà không lớn, ở giữa có một chiếc bè tre thẳng đứng chia nhà thành hai phòng nhỏ: phòng ngoài và phòng trong, phòng ngoài là phòng chính.

Phòng trong là phòng ngủ mà anh hiện đang ở, phía trước có một cửa sổ nhỏ, xuyên qua khe hở trên khung cửa sổ có thể nhìn ra khoảng sân hẹp có hàng rào, trước cửa có một khoảng vườn rau nhỏ.

Không biết là trồng cây gì, nơi khác cũng không có gì để xem, vừa lúc sức lực của anh dần dần khôi phục, có thể ra khỏi giường, anh dẫn Minh Hà đến sân nhỏ rửa mặt, chải tóc, sửa sang lại y phục, lúc này anh mới kinh ngạc nhận ra "Đế vương mộng" không nói dối, anh và Minh Hà lớn lên rất giống nhau, cả hai đều rất đẹp.

Chẳng qua Minh Hà vẫn đáng yêu như một đứa trẻ, ánh mắt đen láy, chiếc mũi thẳng, cái miệng nhỏ nhắn đầy đặn, tương lai sẽ trở thành vị tướng đẹp trai nhất kể từ khi thành lập Đại Tĩnh quốc tới nay.

So với trong tưởng tượng của mình,anh đẹp trai hơn một chút , nước da trắng lạnh và các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, đặc biệt là đôi mắt phượng trong trẻo, có cảm giác là một cậu bé nghịch ngợm nhưng lại quá gầy.

"Cữu cữu thật là xinh đẹp!” Minh Hà ngẩng đầu lên nói.

"Y phục của cữu cữu tồi tàn như vậy, sao còn đẹp được?" Không chỉ y phục của Minh Hà rách rưới, mà y phục của Tiêu Dụ cũng tàn tạ. Điều khiến anh lo lắng là bây giờ đã là mùa thu, nếu không chuẩn bị y phục và đệm chăn theo mùa, họ sẽ chết cóng.

"Dạ, đẹp lắm! Cữu cữu của con là đẹp nhất!" Minh Hà gật đầu.

Tiêu Dụ cũng làm theo: “Cữu cữu và tiểu Minh Hà đều là đẹp nhất.”

Minh Hà mím môi vui vẻ.

Tiêu Dụ sửa sang xong rồi nói: "Đi, chúng ta đến tửu lâu Vọng Nguyệt của thị trấn Thanh Thạch."

Thị trấn Thanh Thạch ở Đại Tĩnh Quốc nằm bên cạnh con kênh lớn Đại Vận Hà , nơi tiếp đón người đi đường từ nam ra bắc và cũng đáp ứng nhu cầu ăn, mặt, ở và đi lại của hàng chục ngôi làng xung quanh.

Hai cậu cháu dọc đường đi gặp không ít người dân thôn Cẩm Tú, Tiêu Dụ chủ động chào hỏi: "Dì Ngô, Dương thúc, chào buổi sáng." Tiêu Dụ không phải người làng Cẩm Tú, ngày thường miệng không hé răng mà cúi đầu đi đường. Dân làng đều không quen thuộc với anh, không nghĩ anh lại chủ động chào hỏi, đây là lần đầu tiên dì Ngô, Dương thúc và những người khác nhìn thấy rõ diện mạo của anh. Ngạc nhiên thay, cảm giác bị người ngoài từ chối đột nhiên biến mất, bọn họ đều mỉm cười đáp lại Tiêu Dụ.

Hàng xóm hòa thuận cũng là để có cuộc sống tốt đẹp hơn sau này, Tiêu Dụ suốt đường đi chào hỏi nồng nhiệt, ước chừng ba mươi phút sau, anh và Minh Hà cuối cùng cũng đặt chân lên con đường chính của thị trấn Thanh Thạch.

Anh trong lòng cảm thấy may mắn buổi sáng cùng Minh Hà ăn bánh bao ngâm nước sống, nếu không anh sẽ không còn sức đi bộ tới đây.

"Cữu cữu, có nhiều người quá." Minh Hà lớn như vậy mới đến thị trấn Thanh Thạch hai lần, cậu không có ấn tượng gì với nơi này, nhưng nghe dân làng nói rằng trấn Thanh Thạch rất náo nhiệt và vui vẻ, trong lòng luôn khao khát được đến đây, cuối cùng nhìn thấy nhiều người đi về một hướng, cậu hưng phấn vô cùng.

Tiêu Dụ có chút lo lắng cho sức khỏe của Minh Hà: “Có mệt không? Muốn nghỉ ngơi không?”

“Không mệt, không nghỉ.” Minh Hà muốn nhanh chóng vào trấn xem náo nhiệt.

Tiêu Dụ gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục đi.”

"Ừm."

"Đế vương mộng" đã hơn một lần viết rằng Đại Tĩnh quốc là một đất nước hư cấu, giàu có và đông đúc, cũng có một số hình ảnh mơ hồ về thị trấn Thanh Thạch trong ký ức của nguyên chủ.

Nhưng Tiêu Dụ trong tiềm thức cho rằng thời cổ đại sản xuất không cao, thị trấn Thanh Thạch không phải là thủ đô nên sẽ có một chút nghèo đói.

Nào biết khi bước vào thị trấn Thanh Thạch, nhìn thấy chính là cảnh tượng dòng người chen chúc xô đẩy, tung hoa, vẫy cờ rượu, có cảm giác sống động như bộ phim "Dọc sông trong Lễ hội Thanh minh".

Thật sự phồn hoa!

"Hóa ra, chính mình mới là kẻ nghèo." Tiêu Dụ không khỏi lẩm bẩm.

“Cữu cữu, người vừa nói cái gì?” Minh Hà ngước mặt lên hỏi.

“Không có gì.” Tiêu Dụ vươn tay giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của Minh Hà.

Minh Hà khó hiểu hỏi: "Cữu cữu, người kéo tay con làm gì?"

"Người nhiều quá, ta sợ con sẽ bị dòng người cuốn đi."

Minh Hà tự tin nói: "Nếu cuốn đi, con vẫn có thể tìm được đường về nhà."

"Minh Hà thật là lợi hại." Tiêu Dụ vẫn không buông tay ra.

Hai người giống như bà Lưu bước vào Đại Quang Viên, thỉnh thoảng lại hưng phấn nhìn xung quanh ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt.

Tiêu Dụ nhiều lần nhìn thấy Minh Hà đối với hạt dẻ, bánh gạo, kẹo hồ lô , đồ chơi làm bằng đường nuốt nước miếng. Tuy nhiên, túi của anh trống rỗng nên anh chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy gì.

Một lúc sau, hai người đã đến trước tửu lầu Vọng Nguyệt.

Đã là giờ ăn trưa, Trương Ngũ, tiểu nhị của tửu lâu Vọng Nguyệt, trên vai khoác một miếng giẻ sạch sẽ, mỉm cười chào đón mọi thực khách bước vào: “Khách quan, mời vào trong.” Tiêu Dụ kéo Minh Hà vào trong.

"Khách quan,..." Nhìn thấy Tiêu Dụ, Trương Ngũ sửng sốt một lát, sau đó nhìn chung quanh, như đang cảnh giác có người, sau đó nắm lấy cổ tay Tiêu Dụ, nhanh chóng kéo hắn sang một bên, trầm giọng hỏi: " Tiêu Dụ, sao ngươi lại đến đây?"