Chương 1: Xuyên sách

Chương 1: Xuyên Sách

Sáng sớm.

Thôn Cẩm Tú dần dần thức dậy trong ánh bình minh.

Cánh cửa gỗ của một ngôi nhà tranh đổ nát kêu cọt kẹt mở ra, một đứa trẻ từ trong đó chạy ra ,chạy thẳng đến bể nước sát tường, hai bàn tay nhỏ bé khéo léo nắm lấy mép bể nước, nhón đôi chân nhỏ bé lên, vươn cổ ra rồi nhìn vào trong như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tìm được rồi!

Cậu vươn cánh tay nhỏ bé vớt nó ra khỏi bể nước, loay hoay một lúc cuối cùng cũng lôi ra được một chiếc gáo nước hình bầu có chút sứt mẻ, nóng lòng muốn ôm nó vào lòng, gần như cùng lúc đó cậu cũng ôm một chuỗi nước bắn tung tóe.

Băng và lạnh.

Cậu bất giác rùng mình, chớp đôi mắt đen láy rồi nhìn xuống gáo nước, vô cùng nghiêm túc nói: “Không sao đâu, vẫn còn nước. Mình, mình chỉ cần đi chậm lại, chỉ cần chậm lại là được, sẽ ổn thôi."

Một bước.

Một bước.

Lại một bước nữa... Giống như một con ốc sên nhỏ, cậu từng chút một đi về phía căn nhà tối tăm, đến bên chiếc giường thấp, nhẹ nhàng gọi chàng trai gầy gò đang nằm trên giường: "Cữu cữu uống một chút nước đi, cữu cữu, cữu cữu... "

Cữu cữu?

Cữu cữu nào thế?

Nghe như giọng của một đứa trẻ.

Ồn!

Ồn ào quá!

Tiêu Dụ tăng ca nửa tháng, vừa nằm trên giường định đánh một giấc, kết quả liền nghe được từng tiếng kêu gọi, anh bực bội quay người lại, mơ hồ nhận ra xung quanh mình có gì đó không ổn...

Anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu và xa lạ.

Là ai?

Anh chợt ngồi dậy.

"Cữu cữu, người tỉnh rồi! "Đứa bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên vui vẻ nói.

Tiêu Dụ kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi là ai?”

Đứa nhỏ vẻ mặt sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Cữu cữu, con là Minh Hà."

Minh Hà?

Minh Hà là ai?

Không đợi Tiêu Dụ kịp suy nghĩ, một dòng ký ức chợt ùa vào trong đầu anh, không ngừng tuôn trào... Tiêu hóa hồi lâu, anh tin chắc mình đã đột ngột qua đời khi đang tăng ca, sau đó cách đây nửa tháng anh có xem qua một cuốn sách có tên là "Đế vương mộng", một tiểu thuyết hư cấu trên mạng, trở thành một nhân vật phụ cùng họ cùng tên.

Cha mẹ của nhân vật phụ nhỏ bé này đều mất sớm, nguyên chủ và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, sau này tỷ tỷ đi lấy chồng, hắn sống một mình, vừa làm ruộng vừa đọc sách, hy vọng một ngày nào đó có tên trên kim bảng, sau đó mang theo cả nhà tỷ tỷ sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nào biết rằng tỷ tỷ mới lấy chồng được ba năm, hắn còn chưa kịp tham gia kỳ thi khoa thảo, thì tỷ phu tòng quân chết trận, còn tỷ tỷ thì lâm bệnh vì đau buồn.

Hắn đã bán hết tài sản nhưng cũng không thể cứu được mạng sống của tỷ tỷ mình, đến khi chính mình lâm bệnh, trong nhà đã không còn tiền.

Hắn chỉ có thể chống chọi với bệnh tật đi làm trong một tửu lâu, kết quả gặp phải tên chưởng quầy vô lại, tiền không kiếm được còn phải chịu đựng sự tức giận khiến hắn càng ốm nặng hơn.

Cuối cùng, trong một cơn sốt dữ dội, hắn đã bỏ lại đứa cháu trai ba tuổi của mình, chết trong căn nhà đổ nát.

Tuy nhiên, quyển sách "Đế vương mộng" mới chỉ bắt đầu, cháu trai ba tuổi Minh Hà của hắn đã phải trải qua rất nhiều điều, đứa bé trơ mắt nhìn thi thể cữu cữu của mình trở nên lạnh lẽo và cứng rắn, thể xác và tinh thần đã bị một tác động rất lớn, từ đó về sau cậu mang lòng căm thù thế giới này.

Sau này, Minh Hà một mình trưởng thành, cực khổ cùng ngược đãi, khiến lòng hận thù trong lòng cậu ngày càng lớn mạnh hơn, cậu làm việc càng ngày càng không từ thủ đoạn, trở thành người đứng đầu của một thủ phủ đồng thời cũng trở thành nhân vật phản diện lớn nhất trong "Đế vương mộng".

Cậu không ngừng ám hại nam chính cùng đồng đội nam chính đang lên, khí thế tăng nhanh, khiến mọi người trên dưới triều đình sợ hãi.

Nếu cậu không vì phát điên mà chết, nhóm nhân vật chính căn bản không phải là đối thủ của cậu.

Nhiều độc giả cảm thấy tiếc nuối, họ viết những bài bình luận dài cho nhân vật phản diện cực kỳ gây tranh cãi này, hầu hết mọi độc giả đều tin rằng cậu sinh ra không phải là người xấu, phàm là trên con đường trưởng thành cậu gặp được một người tốt và sẵn lòng giúp đỡ đưa cậu trở lại con đường đúng đắn thì những tài năng đó của cậu đã được dùng để bảo vệ đất nước, Đại Tĩnh quốc trong phút chốc sẽ thống nhất thiên hạ.

Đáng tiếc.

Thật đáng tiếc làm sao.

Cái chết của cữu cữu chính là nguyên nhân của mọi bi kịch trong "Đế vương mộng", trở thành nhận thức chung của mọi người... Hiện giờ cữu cữu của Minh Hà quả thực đã chết, nhưng linh hồn của Tiêu Dụ cũng đã thực sự xâm nhập vào cơ thể này, cho nên "cữu cữu" này xác thực đã sống lại.

Điều khiến người ta vui mừng là vào thời điểm này, Minh Hà vẫn chưa nảy sinh lòng căm thù thế giới, cũng chưa từng tự mình trải qua sự ghét bỏ, đau khổ và ngược đãi, cũng như chưa từng làm hại những người vô tội... Hết thảy những bi kịch trong sách chưa có xảy ra.

Đúng vậy.

Đều không có phát sinh.

Tiêu Dụ không biết mình có thể làm cái gì, thân thể này quá yếu ớt rồi, mới ngồi ở trên giường suy nghĩ một lát, liền cảm thấy cả đầu óc choáng váng, toát mồ hôi, anh không lưu ý một cái, "rầm" một tiếng té ngã trên giường.

"Cữu cữu" Minh Hà vội vàng đặt gáo múc nước xuống.

Tiêu Dụ nằm xuống, thở hổn hển để giảm bớt sự khó chịu khắp cơ thể.

"Cữu cữu, cữu cữu, người lại sốt sao?” Bàn tay nhỏ nhắn của Minh Hà đã đặt lên trán Tiêu Dụ.

Cảm nhận được sự hoảng loạn của đứa bé, Tiêu Dụ yếu ớt nói:" Không có sốt, ta không có việc gì, không có viêc gì cả, chỉ là đầu có hơi choáng váng thôi. Chỉ cần chậm lại 1 chút là sẽ ổn thôi."

Quả thật.

Trán của cữu cữu đã không còn nóng nữa.

Minh Hà rút bàn tay nhỏ bé lại, một lần nữa cầm gáo nước lên: “Vậy người uống nước, uống chút nước đi.” Dù mẫu thân có sốt hay đã hạ sốt thì cữu cữu cũng sẽ cho mẫu thân uống nước, nói là sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cho nên buổi sáng cậu tỉnh dậy việc đầu tiên là ra ngoài múc nước cho cữu cữu uống.

Bụng Tiêu Dụ trống rỗng, căn bản không muốn uống nước.

Minh Hà lại đặt gáo nước xuống, hỏi: “Cữu cữu có phải đói bụng không?”.

Xác thực.

Tiểu Dụ cảm thấy đói bụng.

Minh Hà vội vàng nói: "Con có bánh bao! Con có một cái bánh bao lớn!"

Tài sản ít ỏi của Tiêu gia, ruộng vườn của Minh gia ,của cải của Minh gia đều dùng để chữa bệnh cho tỷ tỷ, nguyên chủ làm việc không nhận được bất kỳ khoản tiền lương nào, ngoại trừ căn nhà nhỏ đổ nát này, nguyên chủ và Minh Hà thực sự đã hết lương thực và dược liệu, Tiêu Dụ không biết Minh Hà lấy bánh bao ở đâu ra.

“Con đã đổi!” Minh Hà lập tức nói.

"Đổi?" Tiêu Dụ khó hiểu.

“Hai ngày trước trời mưa rất lớn, núi trơn trượt, bà Hách sợ té nên không dám lên núi. Hôm qua, hôm qua con liền lên núi giúp bà Hách nhặt một sọt củi, sau đó bà Hách cho con một cái bánh bao, thật lớn thật lớn, cữu cữu người nhìn xem.” Minh Hà từ trong lòng ngực lấy ra một cái bánh bao tròn tròn màu trắng.

Ba tuổi.

Đứa bé này mới ba tuổi!

Thế nhưng lại đi kiếm củi để đổi bánh bao.

“Thật là một đứa trẻ nhà nghèo đã phải sớm gánh vác trách nhiệm.” Tiêu Dụ không khỏi thở dài trong lòng.

"Cữu cữu, người ăn đi, ăn no sẽ không thấy chóng mặt nữa!" Minh Hà đem một cái bánh bao lớn đến trước mặt Tiêu Dụ, cánh tay nhỏ gầy như que củi lộ ra từ ống tay áo, còn có vết đỏ chói mắt...

Tiêu Dụ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Hà lại, hỏi: “Cánh tay của con bị làm sao vậy?”.