Chương 47: Tiếp cận Lập Tuân (1).

Mộng Y ngồi trên lầu của một trà lâu nhìn xuống dòng phố tập nập. Tiểu Phàm ngồi đối diện nàng có chút lo lắng hỏi "Như này có được không?"

Mộng Y thở dài "Cứ thử một lần đã."

"Tiểu Mộng Y, muội thật sự muốn vào Lập phủ sao?"

Mộng Y gật đầu "Ngoài cách này ra còn cách khác sao? Đã điều tra Lập Tuân bao nhiêu ngày rồi? Còn không có một chút tin tức nào! Chỉ còn cách trà trộn vào Lập phủ tìm ra bí mật của hắn thôi!"

Tiểu Phàm đắn đo "Nhưng mà Minh Quang sư huynh..."

"Tiểu Phàm sư huynh, huynh có muốn cứu Nhiên Quy ra không?"-Mộng Y nghiêm nghị nhìn Tiểu Phàm "Ta cũng muốn đưa Nghịch Lan sư tỷ trở về. Vậy nên chúng ta đành liều một lần thôi! Muội có thanh tâm quả bảo hộ, huống chi còn có thể triệu hồi cự thụ mọi lúc. Muội đi vào Lập phủ là tốt nhất!"

Tiểu Phàm thở dài "Ta biết muội lo lắng cho sư tỷ nhưng mà... Nếu Minh Quang sư huynh biết sẽ tức giận đấy!"

"Đành phật lòng sư huynh một lần vậy." Mộng Y nhìn xuống con phố, giọng chắc nịch "Muội đã quyết định rồi."

Nam chủ có nhiều lo nghĩ và vướn bận nhưng nàng lại không có nhiều như vậy. Nam chủ không thể đưa Nghịch Lan ra thì hãy để nàng!

Tiểu Phàm thở dài "Phục muội rồi đấy!"

Mộng Y nghiêng đầu nhìn hắn "Huynh thế nào?"

"Ngoài việc hỗ trợ muội còn có thể làm gì khác sao? Muội mà có mệnh hệ gì thì sư tỷ, Diệp Miên còn có sư phụ muội không xé xác ta ra sao?"

Mộng Y mỉm cười "Đa tạ Tiểu Phàm sư huynh!"

Tiểu Phàm hất cằm cười "Tiểu sư muội không khách khí, ta biết ta là một vị sư huynh tốt mà!"

Mộng Y phì cười.

"Đến rồi đến rồi!" Tiểu Phàm khích động chỉ xuống dưới phố "Lập Tuân kìa."

Mộng Y nhìn theo hướng Tiểu Phàm chỉ, Lập Tuân thân y phục đỏ rực đang rêu rao đi dưới phố.

Mộng Y vội đứng dậy "Muội đi đây!"

Tiểu Phàm có chút do dự, cuối cùng phất tay "Đi đi, cẩn thận một chút, có gì thì gọi ta!"

"Được!"

Mộng Y chạy xuống phố, xác định được vị trí của Lập Tuân rồi mới vờ như vội vã vô tình va phải Lập Tuân đang đi ngược hướng.

Mộng Y cúi đầu xin lỗi liên tục, ngẩn đầu nhìn Lập Tuân liền biểu hiện vẻ mặt kinh ngạc "Lập tiên sinh?"

Lập Tuân cười tươi "Cô nương lại gặp nhau rồi, cô chính là bằng hữu của Nghịch Lan đúng không?"

Mộng Y gật đầu "Đúng là ta. Khi nảy vội vã vô tình va phải tiên sinh, thật xin lỗi!"

Lập Tuân cười khoát tay "Không sao không sao."

Mộng Y ra vẻ lưỡng lự một hồi mới nói "Sư tỷ... Nghịch Lan đang ở chỗ tiên sinh phải không?"

Tin tức Lập phủ có một tiểu thϊếp mới đã truyền ra, Mộng Y hỏi cũng không khiến Lập Tuân nghi hoặc.

"Đúng vậy, nàng ấy đang ở phủ của ta."

"Tỷ ấy..." Mộng Y ngập ngừng "Tỷ ấy thế nào rồi? Mấy hôm nay vẫn ổn chứ?"

Lập Tuân cười tươi "Rất tốt, Lập phủ sao có thể bạc đãi nàng ấy chứ?!"

"A vậy tốt, vậy tốt rồi." Mộng Y mỉm cười "Làm phiền tiên sinh rồi!"

Lập Tuân cười "Không sao."

"Vậy ta không làm phiền tiên sinh nữa, cáo từ!"

"Cáo từ!"

Mộng Y nhìn Lập Tuân đi xa mới trở lại trà lâu. Tiểu Phàm nảy giờ ở trên lầu nhìn hai bọn họ, lúc này hấp tấp hỏi "Sao rồi?"

Mộng Y lắc đầu "Hắn ta không có ý tấn công muội."

"Vậy phải làm sao?"

"Muội nghĩ là hắn đang đề phòng hoặc là... Muội quá xấu?"-Mộng Y đột nhiên nghĩ đến khuôn mặt mình buồn rầu không thôi.

Nàng lại quên mất trên mặt có sẹo, nếu như là dung mạo trước kia... Ừm tuy không thể so bì với nữ chủ nhưng cũng không tồi đâu.

Tiểu Phàm nhìn Mộng Y "Tiểu Mộng Y... Khuôn mặt muội?"

Mộng Y rất ít khi không mang mạn sa che mặt, ngoại trừ Diệp Miên, Nghịch Lan và sư phụ nàng ra chẳng còn ai từng nhìn thấy khuôn mặt nàng. Vậy nên Tiểu Phàm chỉ biết khuôn mặt Mộng Y bị thương chứ không biết rõ.

Mộng Y gãi đầu cười "Khuôn mặt muội có sẹo có chút xấu."

"Bị thương từ khi nào? Không còn cách nào chữa khỏi sao?"

Mộng Y lắc đầu "Không chữa được, đến sư phụ muội cũng bó tay rồi."

Tiểu Phàm thở dài "Muội luôn mang mạn sa che mặt hẳn là Lập Tuân sẽ không nhìn ra khuôn mặt muội... Ừm, đôi mắt của muội nhìn rất đẹp. Nếu không biết mặt muội bị thương thì đều cho rằng muội là một mỹ nữ!"

Mộng Y nghiêng đầu cười "Đa tạ sư huynh."

"Thôi, lần này thất bại đành đợi lần sau thử vậy."

Mộng Y gật đầu tán thành.

.

Lúc Mộng Y và Tiểu Phàm trở về khách điếm thì bị Minh Quang gọi lại. Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của Minh Quang hai người còn tưởng kế hoạch của hai người bị Minh Quang phát hiện.

Minh Quang đưa ra một gói bột cho Mộng Y.

Nàng nhận lấy gói bột, mùi hương của loại bột màu nâu trong gói rất giống mùi hương trên người Lập Tuân.

"Sư huynh, huynh làm sao có được thứ này?"

Minh Quang lắc đầu "Không phải của ta, là hôm nay Diệp Miên được một người lạ mặt đưa. Hắn nói là được người khác cho tiền nhận mệnh đưa đồ đến tay Diệp Miên."

Mộng Y nhíu mày "Là ai đang giúp chúng ta?"

Tiểu Phàm chống cằm cau mày "Rốt cuộc người đưa thứ này cho chúng ta là ai? Không quen không biết sợ rằng không phải là bạn, muốn chúng ta bị lạc hướng."

Minh Quang dường như đã biết được người đưa cho bọn họ gói bột là ai nhưng không chắc lắm.

"Là thật hay giả chỉ cần giáp định là được, gói bột này giao cho Mộng Y nhé? Có vấn đề gì không?"

Mộng Y gật đầu "Tạm thời không có vấn đề, muội cần chút thời gian."

Minh Quang gật đầu "Được."

.

Từ lúc Mộng Y nhận lấy gói bột hương từ tay Minh Quang liền đóng cửa ở trong phòng suốt một ngày một đêm không hề ra ngoài.

Diệp Miên nhìn cửa phòng đóng chặt có chút lo lắng "Liệu A Trần có việc gì không?"

Tiểu Phàm lắc đầu "Chắc không đâu."

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Mộng Y đi ra ngoài rồi nhanh đóng cửa lại, nàng lấy trong túi tote bên hông ra lá bùa dán lên cửa.

"A Trần, không sao chứ?"

Mộng Y khoát tay "Ta không sao. Ta cần ra ngoài một chút, trong lúc ta rời đi đừng để ai vào phòng nhé!" Nàng nghĩ tới cảnh lộn xộn cùng mùi hương tràn ngập khắp phòng, không yên lòng dặn dò "Nhớ kĩ không được vào phòng cũng đừng mở cửa sổ hay cửa phòng ra!"

Diệp Miên gật đầu "Được, tớ ở đây trông coi cậu đi đi."

"Này Tiểu Mộng Y, có cần ta đi cùng không?" Tiểu Phàm vẩy tay.

Mộng Y lắc đầu "Huynh ở lại đi phòng trường hợp có gì sơ xuất!"

"Thôi được rồi, ta ở lại vậy."

Mộng Y đi đến tiệm thuốc lớn trong thành đưa chuỗi danh sách dược liệu, thảo dược ra. Ông chủ cửa tiệm nhìn tờ giấy nửa ngày mới để xuống.

"Cô nương à, mấy loại thảo dược này quá hiếm trong tiệm ta không có đủ, chỉ có mấy loại cô nương lấy không?"

Mộng Y gật đầu "Lấy!"

Mộng Y tìm đến các tiệm thuốc trong thành, kể cả các tiệm hương liệu để tìm thảo dược trong danh sách, tìm suốt một ngày cũng không gom đủ.

Đương lúc Mộng Y đang cau mày nhìn tờ giấy thì va phải một người, tờ giấy và gói thuốc trên tay rơi xuống.

"A xin lỗi, xin lỗi!"

Người kia không nói gì, cúi người nhặt đồ giúp nàng.

Mộng Y ngẩn đầu nhận lấy đồ, lúc này mới nhìn rõ mặt người nọ. Là một cô gái tóc xoan đen, mắt đen da trắng, mặc y phục màu tím đen.

Mộng Y ngẩn ra, cô gái này thật xinh đẹp.

Nữ tử nhìn nàng, mày hơi nhíu lại "Cô nương..."

Mộng Y hồi thần "A, vừa nảy thật xin lỗi!"

Nữ tử không nói gì.

Mộng Y cúi chào nữ tử rồi rời đi. Nữ tử nhìn theo bóng dáng nàng có điều suy nghĩ.

Mộng Y không nhận ra dung mạo nữ tử có ba phần giống nàng... À không là A Trần, nhất là đôi mắt.