Sợ rằng với điểm số của em không thể thi đậu đại học. Tình hình trong nhà như thế, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, em muốn thử một lần." Nói khó nghe thì tiền lương, đãi ngộ của giáo viên đều không bằng làm việc trong xưởng dược.
Ở thế giới của cô, trong huyện cũng có một xưởng dược tương tự, mãi cho đến khi cô qua đời vẫn là xưởng quốc doanh, kiếm được rất nhiều. Dù sao làm người thì sẽ bị bệnh, phải uống thuốc. Các công ty dược lâu năm vẫn được nhân dân ưa chuộng, huống chi lợi nhuận thuốc cao như thế.
Đương nhiên, Diệp Ninh sẽ không làm ở xưởng dược đến khi về hưu, trước mắt làm tạm thời cũng khá tốt.
Điều cô có thể nghĩ đến đương nhiên cô Trương cũng có thể nghĩ đến, thậm chí còn nghĩ sâu xa hơn cô. Cô ấy biết rõ tình cảnh gia đình của cô, mẹ là thanh niên trí thức, sau năm 80 về thành phố không có tin tức, qua thời gian dài như thế chắc đã tái hôn rồi. Bây giờ bố của cô đã không còn, phía dưới còn có hai người em, cô phải gánh vác chuyện kiếm sống trong nhà.
"Cô biết rồi, cô sẽ liên hệ với các thầy cô trong khoa, em tập trung ôn tập đi. Học sinh của cô cho dù không thi đại học cũng phải vào xưởng lớn nhất trong huyện."
"Cảm ơn cô." Có cô Trương giúp đỡ, Diệp Ninh xem sách ngoài giờ học không cần lén lút nữa. Đương nhiên, cô vẫn ôn tập ngữ văn, anh, toán cũng sẽ xem qua, không thể nào thi được trứng ngỗng, như thế rất mất mặt.
Lúc này không có việc nghỉ hai ngày cuối tuần, chỉ được nghỉ một ngày, học sinh lớp mười hai học đến gần ngày thi đại học muốn nghỉ một ngày cũng không được. Cô tính toán thời gian, trong nhà sắp phải cày bừa vụ xuân, Diệp Thanh Sơn không thể về nhà, cô sợ người bên nhà cũ sẽ gây phiền phức cho hai em nên xin phép chủ nhiệm được nghỉ.
"Được rồi, em trở về đi, nếu có chuyện gì hãy gọi điện đến trường học." Cô Trương nghĩ đến chuyện trong thôn của Diệp Ninh không có điện thoại, nhíu mày hỏi: "Hay là cô đi về với em?"
"Không cần, em có thể giải quyết, cảm ơn cô." Lần này Diệp Ninh trở về, cô mua một ký đường trắng và nửa ký kẹo cứng. Trong một ký đường trắng này, cô chia nửa ký cho ông bí thư chi bộ, ông ta có tiếng tăm trong thôn, nếu trong thôn có chuyện gì tìm ông ta có tác dụng nhất, còn nửa ký còn lại cô cho nhà bà cụ ở kế bên. Lúc cô và Diệp Thanh Sơn không ở nhà, bà cụ thường chăm sóc cho Diệp Lan và Diệp An, dù sao cô cũng phải tỏ ý một phen. Đừng thấy nó chỉ là nửa ký đường, vào lúc này xem như món quà không nhỏ rồi. Còn nửa ký kẹo cô mua cho hai đứa em, thỉnh thoảng bọn chúng cũng có thể ăn một viên kẹo ngọt miệng.
Cô đợi xe hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng về nhà trước bữa trưa. Cô còn mua một ký thịt, lúc ở trong trường thỉnh thoảng cô còn được ăn chút thịt, từ đầu năm hai đứa nhỏ vẫn chưa được ăn thịt. Lần trước cô không nghĩ nhiều như thế, lúc thấy hai đứa em gầy gò cô mới nhớ đến.
Lúc này vì đến gần giờ ăn cơm trưa nên trên đường có không ít người đi làm trở về, khi nhìn thấy cô, bọn họ đều tò mò hỏi: "Sao lại trở về thế?"
"Về nhà có chút việc." Diệp Ninh cười cười, cô chào hỏi sau đó tiếp tục đi về.
Thím Quế Hoa ở phía xa thấy cô trở về, ánh mắt bà ta sáng lên. Thật may mắn quá, hiếm khi con trai trở về một lần, không ngờ lại gặp cô trở về.