Chương 37

Ý nghĩa gần như là vậy. Dù sao cô thấy nhiều cũng như nghe nhiều về việc anh chị em bất hòa vì tiền rồi, bây giờ nói rõ, nhớ rõ, sau này mới có thể phân chia rạch ròi.

“Thời gian cũng không còn sớm, các em nhanh đến trường đi học đi, lát nữa chị sang chỗ ông Ngô thôn bên cạnh hỏi thời gian xem sáu tháng cuối năm ngày nào mới tốt, dù sao bố cũng phải lá rụng về cội. Hơn nữa còn phải xin bài vị về, chúng ta tế bái trong nhà, miễn cho bố không tìm thấy đường về nhà.” Nói đến Diệp Thanh Sơn, vẻ mặt ba chị em trở nên đau lòng, nước mắt của Diệp Lan lại rơi, đến bây giờ cô bé cũng không thể tin cha đã đi rồi.

“Chị, em đi cùng với chị, bây giờ em cũng không có tâm trạng đi học.” Cô bé lau nước mắt, cô bé đi cũng vô dụng, vốn không có tâm trạng lên lớp.

“Đi học hết đi, nếu không ba đứa chúng ta đều ở nhà không đi học, người khác sẽ nghi ngờ.” Diệp Ninh đưa tay lau nước mắt cho cô bé: “Đi rửa mặt bằng nước sạch đi, giữ vững tinh thần, bố chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy chúng ta như vậy.”

Đuổi em trai em gái đi, cô lấy hai chai rượu từ trong túi ra rồi xách tới thôn bên cạnh.

Ông Ngô là thầy phong thủy khá nổi tiếng ở vùng bọn họ, nhà ai có ma chay cưới hỏi đều sẽ tìm ông ấy chọn thời gian. Ông ấy còn xem mộ, tính nhân duyên, gọi hồn… Tóm lại không có thứ ông ấy không biết, con người ông ấy kín tiếng, ai muốn tìm ông ấy tính cái gì, mặc kệ người khác hỏi thế nào cũng sẽ không nói ra bên ngoài, dần dần người tìm ông ấy càng nhiều.

Lúc cô đến đã hơn chín giờ sáng, cô gõ cửa một cái, bên trong có một cô gái đi ra.

“Chào cô, tôi tìm ông Ngô.”

“Đúng lúc ông nội của tôi đang ở nhà, cô vào cùng tôi đi.” Cô gái nhìn Diệp Ninh một lát rồi dẫn cô đi vào.



Vào cửa đã gặp một ông cụ có chòm râu dê, dáng vẻ thâm sâu khó dò quan sát cô.

“Quái lạ, gương mặt này của cô đúng là quái lạ.” Một lát sau ông cụ kỳ lạ nói.

Trong lòng cô khẽ hồi hộp, lẽ nào ông cụ này thật sự có tí bản lĩnh, nhìn ra được cô mượn xác hoàn hồn, không phải người của thế giới này?

“Tôi kỳ lạ chỗ nào?” Cô hỏi cẩn thận.

“Chỗ nào cũng kỳ lạ.” Ông cụ lại quan sát kỹ cô hơn: “Nhìn mặt mũi cô thì số phận cô lắm thăng trầm, bố mẹ đều không còn, anh chị em ruột chết yểu. Bây giờ ngược lại xuôi gió xuôi nước, đại phú đại quý và tay chân lành lặn, thật sự kỳ lạ.”

Nói thật lúc đầu Diệp Ninh không tin những thứ này, từ khi cô chết đi sống lại, cô bắt đầu tin tưởng những thứ như quỷ thần, nếu không cô cũng sẽ không đến cầu xin ông Ngô làm bài vị giúp rồi, không ngờ lại tìm được một vị đại sư có thực tài.

“Đây ngược lại là chuyện tốt với tôi, kỳ lạ thì kỳ lạ đi.” Cô cười nói.

Ông cụ nhìn chằm chằm cô thêm tí nữa rồi gật đầu: “Cũng là chuyện tốt, cô tìm tôi có việc gì?”

“Lần này tôi đến cũng bởi vì bố tôi qua đời ngoài ý muốn, xác của ông ấy không tìm thấy, cho nên tôi định lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho ông ấy. Có điều tình huống nhà tôi đặc biệt, bây giờ trong nhà chỉ còn lại ba chị em chúng tôi. Tôi còn trẻ, lại là con gái, em trai là con trai nhưng tuổi còn nhỏ quá, trong thôn khó tránh khỏi sẽ bị người ta bắt nạt. Cho nên tôi định giấu tin tức bố tôi qua đời trước, đợi em gái tôi thi cấp ba xong thì tôi lại đưa em trai em gái vào thành phố, đến lúc đó lại xử lý tang sự.