Chương 19

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, cô quay người khom lưng chào cảnh sát già xong mới cầm theo hành lý chạy vào phòng chờ xe lửa.

Vừa đến phòng chờ, Diệp Ninh nhanh chóng mở túi quần áo kia ra. Bên trong có một chiếc áo lông và chiếc áo khoác dày, quần áo còn mới, cô ngửi thấy mùi xà phòng nhè nhẹ. Cô mặc kệ tất cả, mặc chiếc áo lông vào, mặc thêm chiếc áo khoác dày rồi lấy áo mỏng phủ kín chân. Trong nháy mắt cả người cô ấm lên, tay chân đang liên tục run rẩy của cô cũng ngừng run hẳn.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới mở túi đồ ăn vặt kia ra, bên trên để bánh quy và kẹo dẻo. Phía dưới là một túi thịt khô lớn, cô ngửi thử, là khô bò. Túi lớn như thế chắc chắn tốn không ít tiền, quá đắt tiền rồi, cô tính mang trả lại cho chú Lưu.

Lúc này, xe lửa bắt đầu soát vé. Cô cắn môi, phần tình này cô khắc sâu trong lòng, chờ về sau cô nhất định sẽ đến thăm chú Lưu.

Cùng lúc đó, lúc chú Lưu đang sắp xếp lại quần áo thì phát hiện trong túi có hai gói thuốc lá, chú ấy lấy ra thì thấy là loại Hoa Yên, một gói hai mươi tệ, có tiền cũng không mua được. Chú ấy chắc chắn không mua loại thuốc lá này, quần áo là do cô gái Diệp Ninh kia mang trả, chắc chắn là cô mua rồi đặt vào trong túi.

"Đứa nhỏ này, tiêu tiền linh tinh, thật là vớ vẩn." Chú Lưu cầm thuốc lá đuổi đến ga xe lửa nhưng đúng lúc nó bắt đầu rời khỏi đi đến thành phố Lệ Sơn.

"Thầy, làm sao vậy?" Cảnh sát trẻ đuổi đến đây.

Chú ấy xua tay: "Không có gì, trở về thôi."

Diệp Ninh tìm một hồi mới tìm được giường ngủ của cô, là ở giường trên cùng. Có lẽ là do suy xét việc cô là cô gái độc thân, ngủ ở giường trên cùng sẽ an toàn hơn.



Cô chào hỏi người ở giường dưới và giường giữa xong, cô chuẩn bị đặt hành lý lên trên giường ngủ của cô. Chàng trai ở giường đối diện cực kỳ nhiệt tình, muốn giúp cô mang lên nhưng bị cô từ chối. Đồ cô không nhiều lắm, không nặng đến nỗi cô không cầm lên nổi.

Toàn bộ khoang chỉ có mấy chiếc giường ngủ là trống không. Bên trái cô là một cô gái hơn hai mươi tuổi, bên phải không có ai. Cô gật đầu chào cô gái đó, đặt túi ở bên trong rồi cô nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô nằm ở giường ngủ cả buổi sáng, đến giờ cơm cô mới dậy đi lấy nước ấm, thuận tiện đi vệ sinh. Cô uống nước ấm, ăn hai quả trứng luộc nước trà và một cái bánh bao, giải quyết xong một bữa cơm.

Buổi chiều trừ đi toilet, cô không rời khỏi giường ngủ, vẫn luôn nằm đó. Đến nỗi việc nằm lâu sẽ mệt mỏi, tuyệt đối sẽ không. Mơ ước lớn nhất của cô đó là được nằm im. Mỗi lần cuối tuần, cô thường xuyên nằm nghỉ ở trong nhà một ngày, kiểu lười đến nỗi không muốn ăn cơm. Bữa tối cô ăn trứng luộc trong nước trà, bánh bao và nước ấm. Ăn xong cô đi loanh quanh hai vòng rồi lại trở về chỗ nằm, ngủ một giấc, giữa trưa ngày mới đã đến.

Đối diện giường dưới của Diệp Ninh là một nam một nữ. Người đàn ông chính là người định giúp cô mang hành lý lên, thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu nhìn giường ngủ của cô.

"Sao thế? Coi trọng người ta à?" Người phụ nữ hỏi.

"Đừng nói bậy, tôi chỉ thấy kỳ lạ vì sao cô ấy không xuống dưới thôi." Người đàn ông nhanh chóng nói.

Cô ấy bĩu môi: "Còn không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp à. Đàn ông đều có đức tính như nhau cả."

Anh ấy nhìn cô ấy một cái, nhíu mày nói: "Đừng có nói bậy. Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi."