Chương 13

Cô sửng sốt, ngay cả ghế ngồi cứng cũng không có sao? Thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của người bán vé, cô vội vàng gật đầu: "Mua, tôi mua."

Người bán vé cầm lấy sổ hộ khẩu và thư giới thiệu, nhìn chằm chằm thư giới thiệu, sau đó người đó ngẩng đầu nhìn cô: "Đồng chí, thư giới thiệu này của cô không đúng!"

"Tại sao không đúng chứ?" Trong lòng cô ngạc nhiên. Lúc này thư giới thiệu tương đương với chứng minh thư. Thư giới thiệu này là do trường học cấp, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

"Bên trên viết là thành phố Lệ Sơn đến thành phố An Khánh, tại sao cô chạy đến thành phố Đông Sơn rồi?" Người bán vé nói với đồng nghiệp một tiếng rồi trực tiếp cầm sổ hộ khẩu và thư giới thiệu của cô, nói là phải chờ cảnh sát đến xử lý.

Diệp Ninh lập tức há hốc mồm. Cô cho rằng có thư giới thiệu là được, bên trên viết rõ cụ thể địa chỉ sao? Không đúng, tại sao Tôn Diệu Quân mua được vé xe lửa chứ?

Không đúng, trong trí nhớ của nguyên chủ, hình như gã ta tìm người giúp mua vé xe lửa. Cái này, cô sẽ không bị coi là kẻ lưu manh chứ?

"Đồng chí này, mời cô đi theo tôi một lát." Cảnh sát đến đây rất nhanh, mang theo Diệp Ninh đang ngây ngốc đến phòng cảnh sát cách đó không xa. "Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"



Nghe người đó hỏi chuyện, cô nhanh trí, cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt sợ hãi, nhìn cảnh sát nhân dân: "Tôi... Tôi đến An Khánh. Không đúng, tôi muốn từ thành phố An Khánh trở về thành phố Lệ Sơn. Tôi ngồi sai xe lửa rồi."

Vốn dĩ cô muốn nhỏ vài giọt nước mắt, giả vờ đáng thương chút, kết quả hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt lập tức tuôn rơi. Cơ thể này như được làm bằng nước, chỉ cần cô cố ý nghĩ đến chuyện ấm ức hoặc là đau khổ, trong nháy mắt nước mắt sẽ rơi xuống.

"Ôi! Cô đồng chí này, cô đừng khóc." Người cảnh sát hỏi chuyện chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mới vừa làm việc không lâu. Cậu ấy thấy cô gái nhỏ yếu đuối khóc như thế, lập tức luống cuống.

Lúc này, một cảnh sát già hơn bốn mươi tuổi cầm chén trà đến đây, trừng mắt nhìn cảnh sát trẻ tuổi kia một cái, ý bảo cậu ấy nhường vị trí. Chú ấy đặt chén trà xuống, mở sổ hộ khẩu và thư giới thiệu của cô ra: "Thư giới thiệu này là do trường học của cháu cấp sao?"

"Vâng, là lãnh đạo của trường học cháu cấp. Cháu có số điện thoại của trường, chú có thể gọi điện thoại để xác minh." Diệp Ninh nghẹn ngào: "Cháu thật sự không cố ý đâu. Cháu là người ở thôn An Nhân, thành phố Lệ Sơn, tỉnh Nam Giang. Hiện tại cháu đang học cấp ba ở huyện Nhị Trung. Mấy ngày hôm trước cháu nhận được điện thoại từ công trường của bố cháu, nói bố cháu xảy ra chuyện. Cháu..." Cô không kìm được tiếng nức nở: "Cháu lập tức tìm giáo viên xin nghỉ, sau đó xin thư giới thiệu này. Đến thành phố An Khánh cháu mới biết được, bố cháu vì muốn kiếm nhiều tiền nên làm việc ở mỏ quặng. Bố cháu đi xuống không thấy đi lên, sống không thấy người, chết không thấy xác. Mẹ cháu là thanh niên trí thức, năm 1980 trở về thành phố thì không trở lại nữa. Bây giờ bố cháu mất rồi, cháu còn có hai đứa em gái và em trai. Về sau cháu phải làm gì đây?"

Cô bụm mặt khóc rống. Lúc đầu cô giả vờ khóc, sau đó cô nghĩ đến việc cô còn trẻ đã lao lực quá độ mà chết đột ngột, tuy rằng cô nhặt được mạng, lại đi vào một thế giới và thời đại hoàn toàn xa lạ thì cô lập tức khóc rống thật.