Chương 49: Quên Mất

“Không cần, để cho bọn họ bị dạy dỗ một lần cũng tốt, tựa như Du Nhi nói, trước sau cho không sai biệt lắm một trăm lượng bạc, như vậy mà còn không biết đủ. Nếu mà lần này không cho chút dạy dỗ, lần sau sợ là sẽ làm trầm trọng thêm.”

Còn tại sao Lý Du Lý Hạo lại biết chuyện hắn cho một trăm lượng, Lý Trường Huy cũng không kinh ngạc, dù sao thì ở trên bàn cơm hắn cũng đã tính sổ cho Lâm Hòa biết.

“Huynh cảm thấy bọn họ cứ như vậy mà ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Sẽ không lại tìm cách trả thù lại đấy chứ?”

Nàng vẫn rất lo lắng, dù sao thì lúc trước đã được tiếp xúc ngắn ngủi, cha mẹ chồng hình như cũng không phải người khiến người ta bớt lo.

Lý Trường Huy lắc đầu: “Không cần lo lắng, bọn họ không dám.”

Khi Lý Vĩnh Lâm đi, trong ánh mắt ông ta có lo lắng có sợ hãi, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.

Lâm Hòa cũng đột nhiên nhanh trí: “Huynh uy hϊếp bọn họ?”

Lý Trường Huy không tỏ ý kiến, nếu ánh mắt có thể uy hϊếp, vậy thì cũng coi như là uy hϊếp.

Lâm Hòa chậc lưỡi: “Có đôi khi ta thật sự hoài nghi, rốt cuộc là huynh có phải nhi tử của bọn họ hay không, đây quả thật là một chút thân tình phụ tử đều không có.”

Lý Trường Huy nhẹ a một tiếng: “Mười năm trước, là bọn họ vì hai lượng bạc quân lương, mạnh mẽ đánh ngất ta, đưa ta đi tòng quân.”

Lâm Hòa líu lưỡi, lại còn có chuyện như vậy sao?



Nhìn xem biểu tình của Lý Trường Huy, giống như cũng không có gì đau lòng, đương nhiên, cũng có khả năng là đã sớm hết hy vọng đối với bọn họ, cho nên cũng không có cái gọi là đau lòng hay không.

Tràn đầy một lu mỡ heo lớn, ngoài nửa cân tóp mỡ ở ngoài ra thì dường như không có hao tổn.

Đương nhiên tóp mỡ cũng không thể lãng phí, bị Lâm Hòa dùng một cái bình nhỏ cất đi, về sau xào thức ăn chay thì rải một chút vào, đặc biệt thơm.

Chờ hai người bận rộn xong việc trong bếp, Lý Du Lý Hạo cũng đã dậy, sớm biết rằng buổi chiều sẽ lên núi, nên hai đứa nhỏ ngủ trưa cũng ngủ không ngon.

“Cha nương, nhanh lên đi, hôm nay chúng ta đi đào măng nhỏ, măng ăn rất ngon!”

Giữa trưa hầm thịt thỏ, vào lúc nấu xong, Lâm Hòa còn thả một ít măng tươi vào, vừa thơm vừa giòn, ăn rất ngon.

Lý Trường Huy vẫn là ôm Lý An và cõng sọt, quay đầu nhìn về phía đầu bếp nữ đi theo bên cạnh.

“Rất muốn đi lên núi sao?”

Lâm Hòa tổng kết một vài lời ở trong lòng: “Ta cảm thấy khi ở trong núi rất thoải mái.”

Nghĩ lại rồi lại nói: “Đúng rồi, ta còn không biết ruộng đất của nhà của chúng ta đâu, nếu mà huynh có thời gian thì mang ta đi xem nhé.”



Nàng ở Hương An thôn cũng đã hơn mười ngày, ngoài vườn rau ra, thì đến một mảnh ruộng của nhà mình nàng cũng không biết ở chỗ nào, nếu mà nói điều này ra ngoài thì mất mặt biết mấy.

Nghĩ đến vườn rau, Lâm Hòa lại thấy ảo não.

Đã quên.

Đêm qua còn nhớ thương việc dùng linh lực nuôi dưỡng rau dưa, kết quả hôm nay bò dậy liền đi trấn trên, trở về lại vẫn luôn loanh quanh ở phòng bếp nên chuyện này đã sớm bị nàng vứt lên đến chín tầng mây rồi.

Không được, hôm nay trở về nhất định phải ra vườn rau một chuyến, chuyện mà linh lực hệ mộc có thể làm cũng không ít, thế giới này không có tang thi quái vật, cũng không thể để linh lực lãng phí.

Huống chi trong quá trình sử dụng rồi lại khôi phục thì linh lực cũng có thể nhanh chóng tăng trưởng.

“Được.”

Trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, cũng mới chỉ qua một cái chớp mắt mà thôi.

Nghe thấy Lý Trường Huy đồng ý, Lâm Hòa tỏ vẻ rất vừa lòng.

Nhìn ra được, lúc trước tuy rằng Lý Trường Huy nói mua nàng trở về nấu cơm, nhưng cũng là có coi nàng trở thành một phần tử trong nhà.

Ừ, chắc là địa vị cũng giống như Lý Du Lý Hạo.