Chương 50: Lên Núi

Gương mặt run rẩy một chút, cách nói này sao lại có cảm giác quái lạ, giống như đang nói nàng là nữ nhi của Lý Trường Huy vậy.

Vừa lúc Lý Trường Huy nhìn thấy trên mặt Lâm Hòa mất tự nhiên: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Lâm Hòa liên tục lắc đầu: “Đúng rồi Huy ca, lúc trước đều quên không hỏi huynh, huynh nói với đại bá về chuyện heo con cùng gà con thế nào rồi?”

Nàng chỉ biết rốt cuộc Lý Trường Huy vẫn không yên tâm hai nhi tử nên theo sau ‘xem náo nhiệt’, tránh cho Lý Du Lý Hạo thật sự bị bắt nạt, cũng không biết Lý Trường Huy là đến nhà đại bá trước, sau đó mới đi tìm nhi tử.

“Nói rồi, gà mái nhà đại bá vừa hôm trước mới ấp ra chín con gà con, gà con nhà ông ấy còn quá nhỏ, tạm thời để đi theo gà mái, lại chờ nửa tháng là có thể bán, tiểu Trư thì đại bá nói là sẽ đi tới thôn bên cạnh hỏi giúp ta một chút.”

“Vậy cũng được, xem ra ngày hôm qua huynh đưa gà rừng cho nhà đại bá là đưa đúng rồi, có đại bá dắt đầu, về sau nhà chúng ta cũng có thể lui tới với những nhà khác trong thôn nhiều một chút.”

Nói tới đây, Lâm Hòa tò mò nhìn Lý Trường Huy.

“Thật sự rất kỳ quái, rõ ràng huynh ở trong thôn cùng ở bên ngoài đều là giống nhau, vì sao người ở trấn trên, cùng người trong thôn, khi nhìn thấy huynh lại có phản ứng khác biệt lớn như vậy?”

Ánh mắt Lý Trường Huy lập loè một chút, quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm Lâm Hòa: “Ngươi thật sự cảm thấy không khác nhau?”

Lâm Hòa bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi không thể hiểu được: “Có sao?”

Lý Trường Huy im lặng một lát, cuối cùng lắc đầu: “Không có.”

Ngay sau đó đi nhanh lên núi: “Đi thôi, hai tiểu quỷ kia chạy đến sắp không thấy đâu nữa rồi.”

Lâm Hòa bị một chuỗi động tác này của Lý Trường Huy làm cho không thể hiểu được, suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ được vì sao lại thế này, Lý Du lại ở phía trên gọi bọn họ nhanh một chút, vì vậy đơn giản không nghĩ nữa.

Hôm nay cũng không có mục đích gì khác, vì thế Lý Du dẫn đường, đi qua nơi đã đào măng ngày hôm qua, cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Quả nhiên, đi theo một con đường nhỏ hoang phế sắp bị cỏ mọc dại, thì tới trước mặt một mảnh rừng trúc.



“Nương, măng này không dễ đào, cây trúc này quá dày, nhưng mà ăn rất ngon.”

Lý Du lôi kéo Lý Hạo dùng sức phất tay ở trước rừng trúc, thúc giục cha mẹ phía sau đi nhanh một chút.

“Các con rất quen thuộc với núi này, là thường xuyên đi lên đây à?”

Lúc này ở trong rừng cây tươi tốt, hầu như không nhìn ra được tình huống bên ngoài, thậm chí Lâm Hòa cũng không biết, bản thân rốt cuộc đã đến chỗ nào rồi.

“Đúng vậy, năm nay nhà của chúng ta tới sớm, lại qua mấy ngày, chờ mọi người đều bận rộn xong rồi, đến lúc đó đều lên trên núi đào măng.”

Lý Du tiếp đón cha hắn nhanh lên, trên sọt của Lý Trường Huy còn cõng hai cái cuốc nhỏ.

Sau khi Lâm Hòa đi vào rừng rậm, cảm giác vẫn luôn rất nhạy bén, trước kia luyện tập một lòng dùng cho hai việc cùng lúc hiện tại cũng phát huy công dụng.

Ngày hôm qua đó là một chút ngoài ý muốn, thân thể này lần đầu tiên hấp thu linh lực, khả năng còn có chút không thích ứng, do đó dẫn tới thất thần.

Linh khí vô cùng loãng, cho dù đã tới rừng rậm rồi, cũng là cực kỳ bé nhỏ, nhưng mà như vậy cũng không gây trở ngại cho nàng hấp thu.

Ít cũng không sao, tích tiểu thành đại là được.

Nhìn xung quanh, ngoài cây ra vẫn là cây, cành khô lá rụng đầy đất, còn có rất nhiều cây cối tranh đoạt địa bàn thất bại, dẫn tới không có đủ ánh mặt trời mà khô héo.

Rất hiển nhiên, bọn họ chạy có chút xa, người trong thôn đi đốn củi cũng đều không đi tới nơi này.

Lâm Hòa đột nhiên chỉ vào một phương hướng: “Bên kia có phải có một cái hồ nước hay không?”

Bên kia hơi nước rất nặng, nhưng không phải lưu động, vậy không có khả năng là sông