Chương 42: Nàng Chính Là Cố Ý

“Thím, lão đại nhà ta hiện tại gọi là Lý Du, lão nhị là Lý Hạo, lão tam là Lý An.”

Sửa lại xưng hô của đại nương cho đúng, xong mới trầm mặt giải thích.

“Trước kia mỗi năm Huy ca đều sẽ bảo người đưa vài lượng bạc trở về, hai lần trước chính hắn trở về cũng đều cho cha mẹ mười - hai mươi lượng, lần này trở về trên người chỉ có hai mươi lượng cũng cho bọn họ.”

Đại nương hoảng sợ: “Thật sự nhiều tiền như vậy sao? Tại sao lại không nghe mẹ chồng ngươi nói qua.”

Lâm Hòa rũ mắt xuống: “Không biết, ta cũng là nghe Huy ca nói mới biết được, những chuyện trước kia, ta cũng không rõ lắm.”

Lý Trường Huy ở một bên xem đến tấm tắc khen hay, trước kia hắn chỉ cảm thấy đầu bếp này nấu cơm ngon hơn nhiều so với nương hắn cùng hai đệ muội của hắn.

Hôm nay mới phát hiện, nha đầu này diễn kịch gạt người cũng lợi hại như vậy.

Nhìn thoáng qua người nhà ở phía đối diện, đã nghị luận ầm ỹ lên, tuy rằng không biết rốt cuộc mục đích của nha đầu này là cái gì, nhưng mà hiện tại chắc là cũng không sai biệt lắm, liền lôi kéo người đi phòng bếp.

“Đừng nghĩ những cái đó nữa, nấu cơm đã, thời gian không còn sớm, chắc Du Nhi và Hạo Nhi cũng đói bụng rồi.”

Quả nhiên, khi bị kéo đến gần phòng bếp, biểu tình đau khổ trên mặt Lâm Hòa lập tức biến mất, thay vào đó chính là mặt mày hớn hở.

Trong lòng Lý Trường Huy lắc đầu, giải thích nói: “Ấm sành trên xà nhà không có ai động qua”

Lâm Hòa cười tủm tỉm đi nấu cơm: “Ta biết, ta chính là cố ý.”

Lý An ở trên xe bò lảo đảo lắc lư đã ngủ rồi, được Lý Trường Huy đặt ở trên giường, lúc này xuống ruộng cũng không làm được cái gì, nên đành tới giúp đỡ nấu cơm.

Lý Trường Huy không nấu cơm được, nhưng nhóm lửa vẫn là không thành vấn đề.



Tối hôm qua đã ngâm thịt thỏ vào nước, lại lần nữa dùng nước trong rửa sạch một lần, dùng một chút dầu, đổ một chút rượu trắng, hơi xào một chút, sau đó thêm nước, thêm hương liệu rồi hầm, còn cắt một củ cải trắng thêm vào.

Cái đầu của con thỏ này không nhỏ, có khi tuổi tác không nhỏ, nên phải hầm lâu một chút, Lâm Hòa đậy nắp nồi lại, lại ngâm chút gạo lức rồi tranh thủ nấu cơm.

“Huy ca, giúp ta phơi đám măng này ra bên ngoài đi, ta sẽ muốn làm chút măng chua ăn.”

Tối hôm qua đã thái xong măng rồi, lúc này còn đang ngâm ở trong thùng gỗ.

Cầm cái rổ đã mua sáng nay ra cho Lý Trường Huy, lại ôm cái bình mà tối hôm qua đã rửa sạch ra.

Trải qua một đêm, cái bình đã hoàn toàn được phơi khô, cái bình không lớn, nhưng mà đủ dùng, thả số măng mà đã ướp muối tối hôm qua vào đó rồi nén chặt lại, để ba bốn ngày sau là có thể ăn rồi.

Như vậy măng vừa chua vừa giòn vừa có mùi thơm mát, ăn vô cùng ngon.

Đáng tiếc hiện tại không có ớt cay tươi, nếu không cũng ướp cùng, mang theo chút vị cay, ăn sẽ càng ngon hơn.

Suy nghĩ xong, Lâm Hòa cắt mấy lát ớt khô ném vào, tuy rằng không được thơm cay như ớt tươi, nhưng mà mang theo chút vị cay thì ăn vẫn ngon hơn một chút.

Chờ Lâm Hòa ướp xong măng, Lý Trường Huy đã cầm hai băng ghế dài đi ra ngoài, dùng cái ky lớn mà tối hôm qua Lâm Hòa đã rửa sạch rồi phơi toàn bộ số măng ở trong viện.

Thấy Lâm Hòa ra ngoài, Lý Trường Huy đứng thẳng eo:

“Tiểu Hòa, ta đến nhà đại bá phụ một chuyến, bảo ông ấy hỏi thăm giúp ta một chút về chuyện gà con cùng heo con, chiều nay ta mang mọi người đi lên núi một chút.”

Lâm Hòa vui mừng: “Thật sự à, không xuống ruộng sao?”