Chương 41: Là Mẹ Chồng Ngươi

Khi nói chuyện Lâm Hòa cố ý hướng tới nhà đại nương bên cạnh, âm thanh trực tiếp truyền đi, hơn nữa đôi mắt đỏ bừng, muốn khóc mà không khóc được.

Lý Trường Huy cùng Lý Du Lý Hạo đều bị phản ứng này của Lâm Hòa làm cho hoảng sợ, sao, sao nói khóc là khóc được luôn thế này?

“Nương, người đừng khóc, về sau người cùng cha đi trấn trên, con cùng đệ đệ ở nhà, nhất định sẽ không để ăn trộm tới nhà trộm đồ đi nữa!”

Lý Du cũng không rảnh mà tức giận, bận rộn không ngừng an ủi mẫu thân.

Lý Trường Huy nhíu mày, mím miệng, hắn có chút không rõ ràng lắm có phải đầu bếp nữ đã hiểu lầm hay không, bọn hắn chỉ là không còn mấy văn tiền tiêu vặt, còn số tiền khác vẫn ở đây mà.

Đang muốn giải thích, đại nương đang thái đồ ăn bên kia cũng không nhịn được: “Nhà Trường Huy, ngươi đừng nói bậy, thôn chúng ta vẫn luôn rất tốt.”

Lâm Hòa nức nở, nghẹn ngào nhìn về phía đại nương: “Nhà ta, Huy ca nhà ta ngày hôm qua đi săn đổi được năm lượng bạc, để lại bốn lượng ở trong nhà, tất cả đều bị trộm đi hết rồi.”

Lý Trường Huy đã nhìn ra, nha đầu này là đang giả vờ.

Đại nương nhịn xuống hai cái, cuối cùng là cũng không nhịn được.

“Vậy thì cũng không liên quan gì đến những nhà khác trong thôn. Buổi sáng các ngươi ra cửa không lâu, ta nhìn thấy nương Trường Huy cùng hai đệ muội đến nhà các ngươi, khóa của nhà các ngươi cũng là bọn họ làm hỏng.”

Lâm Hòa lập tức mở to hai mắt nhìn: “Cái gì! Là bà bà cùng đệ muội! Sao có thể!”

Lý Du cũng kinh ngạc: “Vì sao nãi nãi lại muốn làm hỏng khóa của nhà chúng ta?”

Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, Lý Du đã hiểu được: “Là nãi nãi mang theo nhị thẩm tam thẩm trộm tiền của nhà chúng ta!”



Lý Du lập tức nhận định sự thật đúng là như vậy, còn không đợi những người khác phản ứng lại, Lý Du đã kéo Lý Hạo đi.

“Nương, người đừng khóc, con cùng nhị đệ đi lấy tiền về cho người. Tiểu đệ còn phải mua gạo ăn cơm, trong nhà nãi nãi nhiều bạc như vậy, lần trước con nhìn thấy bọn họ ẩn giấu vài cái nén bạc lớn, lần này cha trở về lại cho bà ấy hai cái, hiện tại lại còn tới trộm đồ của nhà chúng ta!”

Lý Du nổi giận đùng đùng lôi kéo Lý Hạo đi ra ngoài, vừa nói cho hết lời, hai anh em cũng đã đến trên đường.

Lúc này Lâm Hòa mới phản ứng lại, vội vàng muốn đuổi kịp: “Du Nhi Hạo Nhi, các con trở về.”

Chỉ là vừa mới bước ra một bước, đã bị kéo lại, là Lý Trường Huy.

Lâm Hòa hất hai cái mà không hất ra nổi, có chút sốt ruột: “Huynh lôi kéo ta làm gì, đi gọi Du Nhi và Hạo Nhi trở về đi, trong nhà cha mẹ huynh nhiều người như vậy, bọn họ chỉ là hai đứa nhỏ thì đòi thế nào được tiền, bị đánh thì làm sao bây giờ!”

“Không sao, để cho bọn họ đi thử, có lấy về được hay không cũng không sao cả, để cho bọn họ đừng bị uất ức là được.”

Lâm Hòa sửng sốt một chút, có chút không hiểu nổi đây là Lý Trường Huy có ý gì.

Nhưng những người ở hàng xóm bên cạnh trở về, vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con Lý Du cùng Lâm Hòa, đặc biệt là lời mà Lý Du nói ra, thật sự làm người kinh ngạc.

“Nhà Trường Huy à, Cẩu Thặng nói là sự thật sao, nhà mẹ chồng ngươi có nhiều tiền như vậy sao?”

Cẩu Thặng là tên lúc trước mà Lý Trường Huy đặt cho Lý Du, trong thôn đều gọi như vậy, tên mới là hôm qua mới lấy, những người khác trong thôn còn không biết.

Lâm Hòa nhíu mày lại, nàng không thích cách gọi trẻ con như vậy.