Chương 32: Xuất Phát

Chờ đến khi mắt nàng thích ứng với bóng tối, nàng sờ soạng xuống giường tìm quần áo để mặc vào, cũng nhét quần áo của An nhi bên cạnh thằng bé, như vậy đến khi thằng bé tỉnh dậy thì quần áo của thằng bé cũng sẽ ấm áp.

Nàng cầm ngọn đèn trên bàn sờ soạng đi ra ngoài quả nhiên nhìn thấy phòng bếp truyền đến ánh lửa, Lý Trường Huy đứng trước cái bàn chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng.

"Vì sao huynh lại không thắp đèn vậy, tối như mực thế này có thấy được không."

"Tập quen là được rồi, vì sao ngươi lại dậy sớm vậy, ta cũng chỉ vừa mới chuẩn bị mì thôi."

"Tối hôm qua ta ngủ ngon nên cũng ngủ đủ rồi, hiện tại không ngủ được nữa."

"Trước kia ngươi ngủ không ngon là do trong nhà không có tiền, nên lo lắng quá sao?"

Lâm Hòa đi đến trước bếp thắp một chút đèn, nghe hắn nói như vậy trong lòng nàng biết tất nhiên là không phải, ngủ không sâu là do thói quen của kiếp trước, vì ngủ quá sâu sẽ rất có thể trong lúc ngủ mơ bị tang thi ăn thịt mất.

Chỉ có điều nàng sẽ không nói lời này ra, vì vậy chỉ gật đầu như là lẽ hiển nhiên, nhưng nàng chợt nhớ Lý Trường Huy đưa lưng về phía nàng mà, nên chỉ có thể mở miệng nói đúng vậy.

Lâm Hòa đặt ngọn đèn ở trên tủ chén, phòng bếp phút chốc bừng sáng, Lâm Hòa nhìn lửa, ngọn lửa nhảy múa như xua tan sự rét lạnh của sáng sớm, đồng thời nàng cũng có chút hâm mộ Lý Trường Huy khi hắn chỉ cần mặc mỗi một chiếc áo.

Giống như lần đầu tiên gặp Lý Trường Huy, cho đến tận lúc này, hắn vẫn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, vào sáng sớm cũng không cảm thấy lạnh, giữa trưa cũng không thấy hắn nóng.

Thật tốt.

Lâm Hòa rất hâm mộ.

Hai người đang trò chuyện, chờ sợi mì được cán xong nồi nước cũng đã nóng lên, trước tiên sẽ ngâm hơn nửa chén bún gạo, sau đó đổ một ít nước nóng vào chậu rồi pha với nước lạnh để rửa mặt sau.

Lâm Hòa rửa mặt, Lý Trường Huy đi gọi lão đại, lão nhị rời giường rồi còn đi mặc quần áo cho Lý An.

Số dầu xào thịt thỏ tối qua còn thừa, Lâm Hòa cũng không hề lãng phí chút nào, nàng bỏ vào trong mì, bỏ thêm một chút muối, một chút giấm chua, rồi lại thêm một chút dầu tương, đáng tiếc rau dưa trong đất chỉ mới ra mầm, nếu không nấu cùng với một ít rau xanh nữa thì sẽ ăn rất ngon.



Sức lực Lý Trường Huy lớn, sợi mì được cán vừa dai vừa ngon, mì nóng hôi hổi ăn vào bụng thì toàn thân cũng ấm áp hẳn lên.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lý Trường Huy đeo cái sọt, bế lấy Lý An ăn được nửa chén cháo, mang theo vợ con xuất phát lên đường.

Lâm Hòa quay đầu nhìn, nàng vội vàng bước lên vài bước: "Vì sao huynh không khóa cửa."

Nhà bọn họ có ổ khóa, vừa rồi vốn dĩ nàng định khóa lại, kết quả vào lúc Lý Trường Huy rời đi hắn lại cố ý mang theo.

Lý Trường Huy không có quay đầu lại, nói: "Tránh cho có khóa cũng bị phá hỏng."

"Hả?" Lâm Hòa ngạc nhiên, nhưng nàng cũng nhanh chóng nhận ra, nàng hơi mở to mắt, nhìn: "Huynh là đang nói, sẽ có người vào trong nhà trộm chút đồ vật?"

"Là tiền."

Lâm Hòa chớp mắt mấy cái: "Là số tiền đã bán được con mồi hôm qua sao?"

Lý Trường Huy gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì.

Lâm Hòa chậc lưỡi, trong lòng có tiếng chậc chậc, nàng có lẽ đã hiểu được ý của Lý Trường Huy.

Nhưng nghĩ đến số tiền trong nhà thì Lâm hòa cũng nhanh chóng yên lòng, nhiều nhất cũng chỉ có thể lấy được mười văn tiền kia, số còn lại chắc chắn sẽ tìm không thấy.

Tiếng của một con bò kêu be be từ phía sau, theo sát là tiếng xe bò.

Hai người vội vàng dừng lại lui qua một bên, Lâm Hòa cũng vội ngăn Lý Du cùng Lý Hạo vì đang phấn khích mà chạy phía trước.

Một chiếc xe bò từ phía sau thôn chậm rãi chạy đến, cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ.