Chương 29: Thật Nhiều Tiền

Phòng ngủ của bọn họ thật sự rất rộng, có một chiếc giường lớn dựa vào tường, dưới chân giường thì có một cái tủ quần áo vô cùng lớn, chỉ có điều hiện tại bên trong chẳng có gì.

Chỉ có Lý Du và Lý Hạo, một năm bốn mùa có hai ba bộ quần áo, thậm chí có những bộ quần áo cũ còn có miếng vá.

Về phần ba người còn lại, bọn họ chỉ có hai bộ để thay đổi mà bộ đồ vừa thay ra phải nhanh chóng giặt sạch và phải phơi khô ngay, nếu không qua ngày hôm sau sẽ không có gì để mặc.

Ngoài ra, trong phòng còn có một cái bàn bát tiên, hiện tại bên trên bàn đang đặt ba cái ấm sành nhỏ, ngoài ra còn có túi tiền của Lý Trường Huy, hắn tùy ý đặt nó ở trên bàn.

Lâm Hòa vội đi đến vài bước, cầm lấy túi tiền: "Sao huynh lại đặt nó ở chỗ này, nếu lỡ như làm mất nào thì sao."

Nói xong còn lén trừng mắt liếc Lý Trường Huy một cái, lá gan của tên Lý Trường Huy này cũng lớn thật, còn nhiều tiền như thế này nữa chứ, cho dù phòng ngủ có đang đóng cửa thì cũng không thể tùy tiện để nó ở trên bàn như vậy.

Lý Trường Huy vươn tay bế Lý An, một tay cầm đèn, hắn dùng chân đóng cửa lại.

Hắn thuận tay đặt ngọn đèn dầu lên bàn, đặt Lý An nằm lên trên giường, lúc này chỉ mới tháng ba, cho dù ban ngày nắng chói chang nhưng đến tối cũng vẫn còn rất lạnh.

Hắn đặt Lý An vào giữa, kéo chăn qua đắp lên, thản nhiên nói: "Trong nhà có người, cửa nhà thì đóng, ai dám đến ăn cắp vài ba vật này, hơn nữa, cho dù có người đến thì ta vẫn có thể nghe thấy."

Lâm Hòa không thèm nghe nửa câu, lúc này nàng đã mở gói tiền to ra, hơn nữa còn phát ra tiếng bất ngờ nho nhỏ.

"Ôi, thật nhiều tiền, đây là bạc sao?"

Nói xong nàng vội vàng đổ xuống bàn, phát ra những âm thanh khiến người ta nghe rất thích.

Một đống tiền đồng, nhiều lắm cũng là mấy trăm cái, nhưng chuyện này vẫn chưa là chuyện quan trọng, dù sao một ngàn văn mới có thể đổi được một lượng bạc.

Mà thứ Lâm Hòa nói chính là mấy khối bạc vụn trong đống tiền đồng kia, tổng cộng có bảy tám khối bạc to nhỏ, phía trên của bạc vụn có dấu hiệu bị cắt, có lẽ là nó bị cắt từ những nén bạc xuống.



Lâm Hòa lấy ra những bạc vụn nâng ở trong tay, nàng cảm thấy nó khá nặng.

"Cái này được bao nhiêu vậy, khoảng chừng ba lạng không?"

Lý Trường Huy liếc mắt nhìn Lâm Hòa có chút kinh ngạc.

Lâm Hòa thì đang nhìn chằm chằm bạc ở trong tay mình, hoàn toàn không chú ý đến hắn.

"Đúng vậy, ta vừa mới bán được ba lượng bạc vụn và hơn bốn trăm văn tiền."

Ánh mắt Lâm Hòa trợn tròn không ít: "Nhiều tiền vậy sao, huynh mua hương liệu cũng tốn không ít tiền, đi săn có thể kiếm được tiền như vậy hả?"

"Tổng cộng khoảng bốn lượng, hương liệu khá là tốn tiền, mấy cái ấm sành này cũng chỉ tốn có mười mấy văn tiền mà thôi, còn nửa cân rượu trắng thì hai mươi văn."

Lâm Hòa tính toán trong lòng một chút, tổng cộng có bốn lượng, còn lại ba lượng rưỡi, như vậy đã dùng hết khoảng năm trăm văn.

Nói cách khác, chỉ có ít hương liệu này thế mà đã tốn hết năm trăm văn!

Về phần rượu đế cùng ấm sành gần như không tốn nhiều bằng hương liệu.

Phút chốc nàng cảm thấy đau lòng: "Hương liệu này cũng đắt quá rồi."

"Cũng không còn cách nào, chưởng quầy có nói những thứ này là để dùng trong nhà, còn có thể dùng được một năm rưỡi, như vậy tính ra cũng không quá đắt."

Trong lòng Lâm Hòa lại tính toán thêm một chút, nàng gật đầu: "Vậy cũng đúng."

Đắt thì có đắt, nhưng hương liệu cũng đã được mua gần như đầy đủ, ngoại trừ ớt, hoa tiêu, gừng ra, còn có tám chín loại hương liệu như hương diệp, hồi hương, nhục quế cộng vào khoảng chừng được một cân, quả thật sẽ dùng được rất lâu.