Chương 19: Thu Hoạch Lớn

Quả nhiên, không bao lâu thì Lý Trường Huy đã cõng sọt, khiêng đòn gánh trở lại, nhìn thấy hai mẹ con đem bó con mồi lại bên nhau, lông mày khẽ giật, thoáng có chút ngạc nhiên.

Thế mà lại biết được hắn muốn làm cái gì.

Lâm Hòa không nhìn thấy, nàng chỉ là nhìn chằm chằm đòn gánh, đột nhiên có chút buồn rầu.

“Huynh cứ khiêng con mồi trở về như vậy, sợ là vừa về đến nhà thì tất cả mọi người trong thôn đều biết, như vậy có phải quá nổi bật hay không?”

Lý Trường Huy không để ý lắm: “Không sao, nếu như cất giấu thì về sau trong nhà mua thêm đồ vật ngược lại sẽ làm người ta nói ra nói vào, huống chi nếu ta dẫn các ngươi ra ngoài, không có đạo lý không nuôi nổi người một nhà.”

Làm Lý Hạo bỏ đống măng chất chồng trên mặt cỏ vào trong sọt, Lý Trường Huy treo con mồi đã được bó lại lên đòn gánh, như là lơ đãng nói một câu.

“Không phải ở trước mặt cha mẹ ngươi vẫn luôn gọi ta là Huy ca hay sao?”

Lâm Hòa chớp chớp đôi mắt, giống như có chút nghe hiểu, chần chờ mở miệng nói: “Huy ca?”

Lý Trường Huy gật đầu, sắc mặt thả lỏng một chút: “Ừm.”

Đây là đáp lại sao?



Lâm Hòa cảm thấy có chút không thể hiểu được, sau đó liền nghe Lý Trường Huy tiếp tục giải thích.

“Chuyện con mồi không cần lo lắng, chờ một lát nữa ta sẽ cầm đi trấn trên bán, nếu như có người hỏi ngươi, ngươi có thể nói cái gì cũng không biết.”

Lâm Hòa lập tức hiểu ra, đây là nói cho người khác, tất cả chuyện trong nhà là hắn làm chủ, làm những người đó đừng tới quấy rầy làm khó nàng.

Dù sao trong thôn Hương An này còn có cả gia đình cha mẹ chồng và đệ đệ muội muội kia nữa.

Bọn họ chỉ là phân gia mà thôi, còn chưa có đoạn tuyệt quan hệ.

Lý Trường Huy này đúng là mọi mặt đều rất chu đáo, Lâm Hòa nghĩ, đáng tiếc cho những tiểu cô nương trong thôn kia, thật ra ngoại trừ trên mặt có vết sẹo kia ra, theo Lâm Hòa thấy, Lý Trường Huy gần như không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Đương nhiên, đối với Lâm Hòa mà nói, vết sẹo kia cũng không được xem là khuyết điểm.

Mặc kệ là ai gả cho hắn đều sẽ có cuộc sống rất tốt, đáng tiếc những cô nương trong thôn kia không có phúc phận này.

“Cha, nương, hai người mau lại đây đi, con đã chứa đầy rồi!”

Lý Hạo thúc giục, cắt ngang hai người đang nhỏ giọng thảo luận, Lý Trường Huy gánh một chuỗi dài gà rừng và thỏ hoang, bảo Lâm Hòa tự mình đuổi kịp.

Lý Trường Huy người cao chân dài, cho dù là ở trong núi cũng là ngẩng đầu bước đi, đi một bước cũng đủ bằng hai bước chân của Lâm Hòa.



Lâm Hòa nhanh chóng đuổi theo Lý Trường Huy: “Huy ca, trở về để một con thỏ ăn tối, lại đưa cho cha mẹ chồng một con, dù sao cũng là cha mẹ của huynh, huynh lại bắt nhiều như vậy, không lấy chút qua đó cũng không được, người khác sẽ nói xấu huynh.”

Rốt cuộc vẫn là muốn cùng chung sống trong một cái thôn, lúc phân gia miễn cưỡng cũng được xem là có thể diện, bây giờ cũng không thể để người ta nói nhi tử bất hiếu được.

Đương nhiên, chủ yếu cũng là lần này Lý Trường Huy bắt được không ít con mồi, vừa rồi nàng có đếm qua, mười một con gà rừng, tám con thỏ hoang, còn có hai con con nhím, đúng rồi, còn có hai con gà rừng được Lý Du mang về trước.

Đã không phải một chữ ‘nhiều’ là có thể hình dung.

Đây rõ ràng chính là thu hoạch lớn!

Chia một con ra ngoài, nàng không đau lòng một chút nào cả.

Lý Trường Huy đứng ở trước sọt, cũng chưa buông đòn gánh xuống, một bàn tay cầm cái sọt, nhẹ nhàng cầm lên cõng trên lưng.

Lâm Hòa lại một lần nữa cảm thán, nam nhân này thực sự rất có sức lực.

“Cũng đúng, còn có nhà đại bá nữa, cũng đưa một con gà rừng qua đó đi, buổi sáng Lý Trường Sinh bảo ta đi tới nhà bọn họ gánh phân tưới ruộng, nhà bọn họ ở gần nhà chúng ta, rất thuận tiện.”

Lý Trường Sinh chính là người trẻ tuổi hắn đi giặt quần áo trở về gặp được lúc sáng, đó là nhi tử của đại bá, nhỏ hơn hắn bảy tuổi.