Chương 42

Đêm rất yên tĩnh, bầu trời đầy sao lấp lánh trong đêm, mà cơn sóng thần đến từ chuyện xảy ra vào tối nay cũng đã bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, Trương Thiên theo anh Hai Trương Hồng Văn đến bệnh viện để làm thủ tục xuất viện đón chị dâu Mao Bình về nhà.

Đến lúc này, nhiệm vụ đến huyện thành của cô đã hoàn thành, theo kế hoạch ban đầu, sáng nay cô cũng nên xuất phát trở về nhà.

Nhưng vì chuyện hôm qua nên Trương Thiên định ở lại thêm nửa ngày nữa.

Trên đường trở về khu tập thể, từ xa cô đã nhìn thấy một nhóm người đeo băng tay đỏ áp giải hai người đi trên đường, xung quanh thậm chí có người lòng đầy căm phẫn, ném đá vào người bị áp chế.

Cô nhìn kỹ hơn thì thấy Thẩm Ninh chính là người áp giải, mà người bị áp giải chính là Trụ Tử và mẹ của anh ta.

Thẩm Ninh và những người khác vừa phê phán vừa giải thích cho những người xung quanh những tội ác mà hai kẻ này đã gây ra.

Những người xung quanh nghe xong, có người trên mặt căm phẫn, có người chột dạ không hài lòng nhưng Trương Thiên tin rằng cho dù đối phương có suy nghĩ như thế nào thì họ cũng sẽ không dám làm điều tương tự nữa.

Đến thời điểm này, nhìn chung cô đã đạt được một số kết quả như mong muốn ban đầu.

Trương Thiên đi tìm riêng Thẩm Ninh sau khi cô ấy tổ chức buổi phê bình xong.

"Tiếp theo cậu có dự định gì không?"

Trương Thiên lên tiếng hỏi.

Nếu muốn mở rộng sức ảnh hưởng của sự việc lần này, Hồng Tiểu Binh cần phải về nông thôn, hành động cứng rắn giống như Phá Tứ Cựu lúc trước, mới có thể hoàn toàn uy hϊếp, trấn áp mấy suy nghĩ xấu xa ở trong lòng những kẻ đó.

Thẩm Ninh cũng thật sự có ý định làm như vậy.

“Hôm nay phải kéo hai kẻ đó ra phê phán, đợi qua hai ngày nữa sẽ đưa bọn họ đến nông trường cải tạo lao động, không lao động đủ mười năm thì không được ra ngoài.”

“Ngoài ra, vài đội chúng tớ cũng có kế hoạch liên hợp lại, cùng nhau đi hết cả huyện thành, những nơi khác như thế nào tớ không biết, nhưng ở chỗ chúng ta, mấy việc như vẫn giữ nguyên tư tưởng mê tín thời phong kiến, sát hại bé gái tuyệt đối không được xảy ra nữa.”

Cô ấy nói hết câu với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó đưa hai tay đặt ở trước mặt Trương Thiên.

"Cậu có mang dầu cù là tới không?"

Hôm qua lúc về nhà Thẩm Ninh đã khoe dầu cù là tốt thế nào trước mặt ba mẹ nhưng đã bị ba trực tiếp lấy mất chai dầu, đã thế ông ấy còn nói rằng làm con gái thì phải hiếu thảo với ba mẹ.

Cũng may Thẩm Ninh nhớ rằng Trương Thiên đã nói sẽ mang cho cô ấy thêm hai chai nữa, nếu không lúc đi đến nông thôn, e là cả người sẽ bị muỗi đốt đến mức nơi nào cũng có vệt đỏ mất.

Vốn Trương Thiên cũng đã định hôm nay sẽ đưa dầu gió cho Thẩm Ninh, chẳng qua vừa nghĩ đến chuyện mọi người đều phải về nông thôn làm việc, thế là cô đã hào phóng bỏ thêm mười chai vào túi đeo vai.

"Những thứ này coi như là tớ tài trợ cho sự nghiệp ‘lớn lao’ của mọi người, không cần phải trả tiền đâu."

Cô thuận miệng nói, sau đó lấy đồ ra đưa cho Thẩm Ninh.

"Cậu nói thật chứ?!"

Thẩm Ninh sửng sốt trố mắt ra, lọ dầu cù là này chắc cũng khoảng 5 xu ấy nhỉ?

Nhiều dầu cù là thế này, cộng lại ít cũng phải 5 tệ, Trương Thiên lại không chút do dự cho đi như vậy sao!?

Cơ bất khả thất, thất bất tái lai. (Câu tục ngữ này nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cần phải biết nắm bắt cơ hội khi nó đến.)

Nhân lúc Trương Thiên vẫn chưa hối hận, Thẩm Ninh vội vàng bỏ đống dầu cù là vào trong túi.

"Cậu yên tâm, tớ và mọi người nhất định sẽ thẳng tay trừng trị hành vi không để pháp luật vào trong mắt này!"

Cô ấy nghiêm túc nói.

Trương Thiên mỉm cười gật đầu, mục tiêu của cô đã đạt được một nửa, phần còn lại phải xem sự phát triển trong tương lai…

Sau khi đưa đồ xong, cô lại hỏi một số chuyện khác.

“Bên phía ba mẹ cậu có nói gì khi biết chuyện không?”