Anh Hai của cô dạo này có chút bận rộn, nhưng nhất quyết mỗi ngày đều muốn làm cơm trưa rồi mang đến cho vợ, đây là tâm ý của người làm chồng nên Trương Thiên cũng không ngăn cản.
Quả thật Trương Hồng Văn có chút mệt mỏi, hiện tại anh ấy đang làm thợ nguội ở xưởng sắt thép, công việc ở xưởng dạo này khá nặng, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, có thể dành ra chút thời gian để nấu ăn bởi vì lãnh đạo kiêm thợ cả chính là bố vợ.
“Vậy phải làm phiền em rồi, khi nào đến giờ làm nhớ phải gọi anh dậy đấy.”
Anh ấy lại dặn dò lần nữa.
Trương Thiên đáp một tiếng, siêu thị có đồng hồ báo thức nên cô hoàn toàn có thể kiểm soát được thời gian.
Khu vực rửa chén nằm ở cuối tầng, đây cũng là nơi người nhà bệnh nhân giặt giũ, tắm rửa, lúc này thời gian còn sớm, bên trong không có mấy người.
Chẳng mấy chốc, bên trong chỉ còn lại mình cô, khi rửa bát xong chuẩn bị rời đi, Trương Thiên đột nhiên nghe thấy giọng nói của bà già gầy gò từ ngoài cửa truyền vào.
"Đứa trẻ này không thể giữ, nghe lời mẹ, nếu con còn muốn có con trai, thì đứa trẻ này tuyệt đối không thể sống."
Giọng nói của bà già gầy gò ôn hòa hiền lành nhưng lời nói ra lại khiến người ta phải rùng mình.
Một giọng nam thật thà chất phác bất đắc dĩ nói:
“Nhưng… đó là đứa con đầu lòng của con mà! Mẹ à, hay là thôi bỏ đi, hiện tại là xã hội mới, đám người Hồng Tụ Tử đó đều nói thầy bói toàn là mấy kẻ lừa đảo, không được tin lời của bọn họ.”
Trương Thiên ngay lập tức hiểu rằng người này là chồng của sản phụ kia, còn mẹ chồng độc ác lại muốn gϊếŧ đứa trẻ vừa mới sinh ra, người con trai nghe qua có vẻ không đồng tình với quyết định này.
Giọng điệu của bà già gầy gò lập tức trở nên lạnh lùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép:
"Trái tim của con có phải hướng hết về người phụ nữ đó rồi đúng không? Mẹ là mẹ của con đấy!"
"Trụ Tử, mẹ đã bao giờ làm hại con chưa? Tất cả những gì mẹ làm đều là vì muốn tốt cho con. Nếu con còn muốn có con trai, thì đứa trẻ kia bắt buộc phải chết!"
Lời nói lạnh giống như băng tuyết mùa đông rét thấu tâm can, dù chỉ đứng ở một bên yên lặng lắng nghe, Trương Thiên cũng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
"Con, con..."
Người đàn ông ngập ngừng.
Im lặng vài giây, người nọ mới mở miệng kiên định nói:
"Mẹ, con đều nghe theo lời mẹ. Mẹ nói đi ạ, con phải làm gì?"
Bà già gầy gò dường như đã hài lòng, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn.
"Đại sư nói rồi, lần sau nếu muốn sinh con trai, việc đầu tiên là phải chôn đứa trẻ này đi, khiến nó bị hàng ngàn người giẫm đạp, như vậy những đứa con gái sau này sẽ không dám tới nữa, đứa tới sẽ là con trai.”
Nói đến đây, bà ta lại thở dài nới:
“Ở bệnh viện này quá đắt đỏ, nếu không phải do khó sinh, mẹ còn lâu mới cho nó tới bệnh viện. Ngày mai chúng ta về nhà đi, tối nay con đem đứa trẻ kia đi chôn ở ngã tư thôn, nơi đó có nhiều người đi lại.”
Người đàn ông lắp bắp nói:
“Chôn, chôn sống ấy ạ?”
Bà già gầy gò lập tức tức giận nói:
"Tất nhiên là phải chôn sống, đại sư nói rồi, cách hiệu quả nhất là chôn sống, như đóng cọc sinh mạng sống ấy, chỉ có như vậy pháp lực mới có tác dụng lớn nhất."
"Con, con không dám đâu."
Người đàn ông hoảng sợ, anh ta đến gà còn chưa gϊếŧ bao giờ chứ đừng nói đến việc đi chôn sống một sinh linh.
“Cái thằng hèn nhát!”
Bà già quát:
“Đêm nay mẹ đi với con, nhớ mang theo con gà trống lớn trong nhà để trừ tà.”
"Con chắc chắn sẽ mang theo."
“Nếu không có bà già này ở trong nhà, thì đúng là bọn mày chả làm được cái tích sự gì cả.”
"Vâng vâng, con nghe theo lời mẹ."
Giọng nói dần dần đi xa, Trương Thiên đứng ở chỗ đó đợi một lát, cảm thấy khá hơn mới bước về phía phòng bệnh.