Chương 34

Bà già gầy gò bị dọa sợ, lỗ mũi phồng to, lập tức ngồi dậy chửi ầm lên.

“Mấy cái đứa chết tiệt, lại dám nói tao giống địa chủ! Tao là mẹ chồng, tao mắng con dâu tao mấy câu thì đã làm sao, nó đã vào cửa thì chính là người nhà tao. Cho dù tao có đánh chết nó, thì đấy cũng là chuyện của nhà tao, chả cần người ngoài phải quan tâm!”

Bà ta lớn tiếng chửi rủa, nhưng cũng đã kiềm chế bớt, không dám tiếp tục chèn ép sản phụ đang sắp ngã khỏi giường, sợ sẽ có người đi báo cáo với nhóm Hồng Tụ Tử.

Dạo gần đây nhóm người Hồng Tụ Tử đó đi chỉ trích phê bình ở khắp nơi, bà ta trông thấy còn đi theo để xem trò vui, còn hùa theo ném đá.

Chẳng qua càng như vậy lại càng hiểu rõ việc bị chỉ trích phê bình sẽ nghiêm trọng đến mức nào, thế nên bà ta cũng không dám mắng tiếp, nhưng nếu không thể đánh chửi con dâu thì người làm mẹ chồng như bà ta cũng quá đỗi mất mặt!

Trong lòng bà lão vô cùng uất ức, không phải năm đó bà ta cũng phải chịu cảnh mắng chửi của mẹ chồng sao? Vậy thì vì cớ gì mà bây giờ lại không thể làm điều đó với con dâu mình?

Nhóm Trương Thiên cũng không thực sự muốn cáo trạng với Hồng Tụ Tử, họ chỉ muốn hù dọa một chút để bà ta bớt la mắng con dâu thôi.

Mao Bình ăn mấy cái bánh hạch đào, nhìn ra ngoài cửa vẫn chưa thấy chồng mang cơm tới, bèn muốn ăn thêm một chút gì đó để lót bụng.

Chị ấy kéo kéo quần Trương Thiên, nói:

"Em Ba, chị muốn ăn táo."

Giỏ tre ở đầu giường có hai quả táo, nhưng sắp đến bữa cơm trưa rồi, nếu chị dâu ăn quá nhiều đồ ăn nhẹ thì lát nữa sẽ ăn không vô.

Trương Thiên bèn lên tiếng thương lượng:

“Anh Hai sắp mang đồ ăn tới rồi ạ. Nếu bây giờ ăn no quá thì lát nữa sẽ ăn không vô đâu chị.”

Mao Bình cũng biết rõ điều này, nhưng chị ấy vẫn có chút không muốn.

“Vậy chị ăn một nửa, nửa quả thôi được không?”

Chị ấy đáng thương nhìn Trương Thiên, trong mắt chứa đầy sự mong đợi.

Sau khi thay đổi cách nhìn về cô em chồng, Mao Bình đã phát hiện ra một điều, em chồng sẽ không thể nào chịu đựng được việc có chị em phụ nữ làm nũng trước mặt mình.

Mỗi lần chị ấy làm vậy, chỉ cần không phải vấn đề liên quan đến nguyên tắc thì em chồng chắc chắn sẽ nhượng bộ.

Trương Thiên đúng là chịu không nổi ánh mắt đáng thương của chị dâu, cô trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

“Vậy chỉ được ăn nửa quả thôi ạ, chị và chị Mã mỗi người một nửa.”

Chị Mã vui vẻ nói:

"Chị cũng có phần à? Cảm ơn em trước nha."

Chị ấy vui vẻ ngồi dậy chờ, táo là một thứ rất khó mua, bình thường có mua được thì cũng sẽ để dành cho trẻ con và người già trong nhà, sau khi gả chồng chị ấy cũng chưa được ăn lần nào.

Trương Thiên gọt vỏ táo, bổ một đường ở giữa, chị dâu và chị Mã mỗi người một nửa.

Sau khi ăn táo xong, anh Hai và mẹ chồng của chị Mã cuối cùng cũng mang cơm trưa đến.

Hôm nay anh Hai Trương Hồng Văn đã dậy từ sáng sớm để đi mua thịt, chị dâu Mao Bình không muốn ăn đồ nhiều mỡ nên anh ấy đã mua xương sườn.

Buổi trưa hầm canh xương sườn bí đao, còn làm thêm món mướp xào trứng, có thể nói đây chính là những loại thực phẩm tốt nhất tại thời điểm hiện tại.

Trương Thiên nhìn chị hai uống xong chén canh xương sườn bí đao, sườn đã ăn hết sạch sẽ, mướp xào trứng cũng ăn hơn phân nửa, cuối cùng vẫn còn sót lại một chút nhưng thật sự không ăn nổi nữa nên đã để anh Hai ăn giúp, giải quyết sạch sẽ gọn gàng bữa cơm.

Nhìn thấy anh Hai phục vụ chị dậu cơm nước xong đã vội vàng muốn rời đi, Trương Thiên bèn ngăn anh ấy lại.

“Anh ngủ một giấc trên giường của chị dâu đi ạ. Lúc nào gần đến giờ đi làm buổi chiều em sẽ đánh thức anh dậy. Bát này anh cũng không cần phải rửa đâu, trong bệnh viện có chỗ rửa bát, để em đi rửa cho.”