Chương 37: Điện Thoại Cho Chồng Cũ

Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nam vang lên: “Bộ phận hậu cần đường sắt xin nghe, bạn tìm ai?”

Triệu Hướng Thu: “Chào đồng chí, tôi tìm Vương Tân Bình.”

“Xin chờ một lát, chủ nhiệm Vương, có người tìm anh!”

Ái chà, làm chủ nhiệm luôn rồi à?

“Xin chào, tôi là Vương Tân Bình, ai vậy?” Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của Vương Tân Bình.

Triệu Hướng Thu: “Triệu Hướng Thu, còn nhớ rõ chứ?”

“Triệu Hướng Thu?” Vương Tân Bình chần chờ chốc lát, tên này nghe rất quen, hình như nghe ở đâu rồi thì phải?

Triệu Hướng Thu: “Chà, chủ nhiệm Vương thật đúng là người hay quên, bây giờ sự nghiệp hanh thông, hạnh phúc mỹ mãn.

Cùng với người tính bé bỏng ở thành phố hưởng thụ cuộc sống giàu sang sung túc, ngay cả người vợ kết tóc ở quê cũng quên mất! Aiz, sao thế giới này lại trở nên như vậy chứ?”

Vương Tân Bình:???!!!

Hóa ra là vợ trước của anh ta ở quê!



Vương Tân Bình nhìn xung quanh một chút, xác nhận không có ai chú ý tới mình, liền hạ giọng nói vào microphone: “Triệu Hướng Thu, cô đừng có nói hươu nói vượn, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi và Tú Liên yêu đương bình thường, sau đó mới kết hôn sinh con!”

Triệu Hướng Thu: “Yêu đương bình thường à? Con trai anh bao lớn rồi? Chỉ kém con gái tôi có nửa tuổi, chắc anh sẽ không có tấm lòng lương thiện đến mức nuôi con cho người khác chứ nhỉ!”

Vương Tân Bình: “Cô! Hôm nay cô gọi điện thoại cho tôi, rốt cuộc là muốn gì!”

Triệu Hướng Thu: “Vĩ nhân đã từng nói, người không phạm ta, ta không phạm người; nhưng nếu người đã phạm ta, thì ta chắc chắn phải phạm người lại!

Anh và cả nhà người tình bé bỏng ở thủ đô sung sướиɠ thoải mái, bắt tôi ở nông thôn giúp anh chiếu cố cha mẹ già của anh, dựa vào cái gì chứ?

Trong lúc vợ mình mang thai, anh có quan hệ mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác, anh nói thử xem, nếu tôi báo cáo chuyện này của anh lên cấp trên, cái chức chủ nhiệm này của anh còn có thể làm nổi hay không?”

Vương Tân Bình: “... Cô! Rốt cuộc cô muốn sao? Nói thẳng đi!”

Triệu Hướng Thu: “Ai da, chủ nhiệm Vương thật có khí chất! Vĩ nhân cũng đã nói, địch có, chúng ta phải có, địch không có, chúng ta cũng muốn có!

Anh bắt tôi gánh vác trách nhiệm cùng với nghĩa vụ của một người con dâu, kiếm điểm công cho nhà anh, hiếu kính trưởng bối của nhà anh, lại không cho tôi có được đãi ngộ ứng với danh phận người vợ mà tôi đáng được hưởng.

Dùng lửa của người khác nấu cơm cho nhà mình, lợi ích đều bị nhà anh chiếm hết! Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?