Chương 38: Công Phu Sư Tử Ngoạm

Cơ mà, anh cũng đã bị người khác dùng nhiều năm như vậy rồi, chính là một cái giẻ rách, tôi cũng chướng mắt anh, chúng ta không tái hợp nữa là chuyện đương nhiên rồi.

Nên anh trực tiếp bồi thường tổn thất kinh tế cho tôi đi, đưa tôi 500 tệ một lần, tôi sẽ dẫn theo Tú Mai rời khỏi nhà anh, từ đây về sau chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

Vương Tân Bình:......!!!

“Cô! Cô! Cô có công phu sư tử ngoạm à! Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy? Nhiều năm như vậy, không phải chúng ta cũng đã sống như thế sao? Sao bây giờ cô lại biến thành như này?

Hướng Thu, tôi biết tôi làm vậy là thua thiệt cho cô, chờ có cơ hội, tôi chắc chắn sẽ đền bù cho cô, bây giờ cô có thể đừng ép tôi đến đường cùng như vậy được không?”

Triệu Hướng Thu: “Ép đến đường cùng cái con khỉ, giả mù sa mưa! Tôi cho anh thời gian 3 ngày để chuẩn bị tiền và xe về nhà, tôi ở thôn Vương chờ anh, trong vòng 3 ngày, nếu anh không mang theo 500 tệ xuất hiện trước mặt tôi thì anh chuẩn bị cùng tôi về quê làm ruộng đi!”

Vương Tân Bình: “......!!! Hướng Thu, cô đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi đi được không? Kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa trả ơn cho cô, bây giờ cô có thể dừng dây dưa với tôi nữa được không?

Tôi thật sự không lấy ra được nhiều tiền như vậy đâu! Hơn nữa hiện tại đơn vị tôi cũng rất bận, tôi không thể xin nghỉ được!”



“Hãy nghĩ đến cái chức khó lắm mới có được này, đến cái gia đình hạnh phúc mỹ mãn ở thủ đô đi, những thứ đó đều không đáng giá nổi 500 tệ hay sao?

Chủ nhiệm Vương, 500 tệ đó đối với người khác có thể là rất nhiều, nhưng đối với anh, tôi tin chắc là rất dễ lấy ra được. Anh cũng đừng có làm mấy trò vớ vẩn, nghĩ người khác dễ bị lừa gạt! Được rồi, mau đi xin nghỉ chuẩn bị tiền đi.

Nhớ kỹ, đừng có chơi mấy cái trò bịp bợm trẻ con, cũng đừng bỏ lỡ thời gian chúng ta đã hẹn trước!

Nhiều năm vất vả lao động và chịu sự chế nhạo của người khác như vậy làm cho tính tình của tôi thật sự rất không tốt, kiên nhẫn cũng vô cùng có hạn!

Nếu trong thời gian đã hẹn mà tôi không nhìn thấy anh và tiền, hậu quả không phải là thứ anh có thể tưởng tượng nổi!” Triệu Hướng Thu sau khi nói xong cũng không cho Vương Tân Bình cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp máy.

Nghe thấy tiếng o o o từ đầu dây bên kia, Vương Tân Bình sợ hãi đến mức như cảm giác lòng mình như cái thùng múc nước giếng—— lên xuống liên tục.

Nếu Triệu Hướng Thu thật sự báo cáo cấp trên chuyện của anh, kết cục cuối cùng của anh đâu chỉ đơn giản là mất chức như vậy?