Chương 10: Hai Mẹ Con Tắt Thở

Kết quả là bởi vì bờ sông trơn trượt, Vương Tú Mai vô tình rớt xuống sông, Triệu Hướng Thu trong lúc cứu con cũng trượt chân té xuống nước. May mắn được một người đàn ông đi ngang qua cứu lên, nếu không thì cả hai mẹ con ngày hôm qua đã chết đuối rồi......

Cũng không biết là bị sợ hãi hay là bị cảm lạnh, sau khi hai mẹ con về nhà liền bắt đầu sốt cao không giảm, Tào Kim Hoa vì tiếc tiền nên không muốn để hai người đi bệnh viện khám bệnh mua thuốc, liền lén đi tìm người đàn bà lúc trước chuyên làm mấy chuyện mê tín trong thôn, luyện cho mấy lá bùa, đốt lên rồi pha vào nước cho hai mẹ con Triệu Hướng Thu mỗi người một chén, sau khi hai người uống xong liền bắt đầu sùi bọt mép, sau đó liền không còn thở nữa...

Nhìn đôi mẹ con đã tắt thở, Tào Kim Hoa cũng rất sợ hãi, nhưng chuyện này nhất định không thể để cho người ngoài biết được, đặc biệt là ủy viên tổ công tác của Ủy Ban Cách Mạng đang đóng tại thôn, nếu không thì bà ta chắc chắn phải chết!

Hên cái là thời bấy giờ, chuyện hiếu hỉ không được phép làm to, trong nhà có người mất cũng không cho dùng quan tài, đều là cùng ngày hoặc là vào ngày hôm sau nâng lên núi chôn, cũng không thể cúng bái. Chính điều này đã tạo điều kiện thuận lợi cho Tào Kim Hoa thực hiện ý định của mình....

Trước sáng sớm ngày thứ hai, Tào Kim Hoa lặng lẽ tìm em trai của Vương Đại Thuận - Vương Nhị Thuận cũng như con trai lớn của ông ta - Vương Đại Ngưu, nói với họ rằng mẹ con Triệu Hướng Thu nhiễm bệnh hiểm nghèo mà chết, bảo bọn họ giúp khiêng lên núi, đào một cái hố thật sâu rồi chôn xuống, hứa hẹn sau khi xong chuyện sẽ cho mỗi người một khoản tiền gọi là phí vất vả.

Dễ dàng như vậy mà đã có tiền, lại còn là mỗi người một khối tiền, hai cha con Vương Nhị Thuận đương nhiên là nguyện ý làm! Chỉ có điều tấm ván gỗ nâng người có kích thước lớn nhỏ khác nhau, hai người cũng không muốn lên lên xuống xuống hai ba vòng, nên liền khiêng hai mẹ con lên núi cùng lúc.

Dạo này đường núi khó đi, trọng lượng hai bên tấm ván gỗ cũng không cân bằng, lúc Vương Nhị Thuận bị một cục đá làm vướng chân, tấm ván gỗ trong tay cũng bị thả ra, hai mẹ con Triệu Hướng Thu cũng theo đó lăn xuống đất, sau đó liền có một màn Triệu Vãn Thu nắm chân Vương Đại Thuận kia...

Tiếp nhận những ký ức đó xong, Triệu Vãn Thu bất lực chê trách người phụ nữ cố chấp Triệu Hướng Thu này, thật là một người tàn nhẫn đến mức không biết sợ hãi, lại còn đáp ứng mọi yêu cầu, lương thiện đến độ hèn mọn!

Lúc nhớ lại những chuyện cũ này, dường như có rất nhiều không cam lòng cùng oán niệm trong lòng, hẳn là chút ý thức cùng cảm giác cuối cùng còn sót lại của Triệu Hướng Thu.