Chương 54

Phương Triều Chu thò đầu ra ngoài quan sát. Sau tiếng quát như sấm của Chung Ly Việt Thủy, bên ngoài đã tĩnh lặng như tờ. Y khẽ mím môi, đẩy Đồ Bạch đang tựa vào mình ra, đứng dậy bước ra ngoài.

Y bước đi chậm rãi, khi tới chỗ rèm châu thì nhẹ nhàng vén lên, thận trọng thò đầu ra ngoài dò xét. Vừa nhìn ra, y đã chạm phải hai đạo ánh mắt sắc lẹm.

Một đạo thuộc về sư tôn của y, đạo còn lại là của Chung Ly Việt Thủy. Trong mắt Chung Ly Việt Thủy rõ ràng có ngọn lửa giận dữ đang cuộn trào như sóng biển.

Vừa chạm phải ánh mắt đó, Phương Triều Chu vội vàng rụt đầu về như rùa.

Y tự hỏi không hiểu vì sao lại chọc giận Chung Ly Việt Thủy? Chuyện Lê Nhất Diệp cầu thân đâu có liên quan gì đến y?

"Phương Triều Chu." Giọng Chung Ly Việt Thủy lại vang lên, lần này không còn oai nghiêm như trước. Phương Triều Chu đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt hơi sầu não. Thôi, nếu Chung Ly Việt Thủy muốn trút giận lên y thì y cũng đành chịu vậy.

Nghĩ thế, Phương Triều Chu mới chậm chạp như rùa bò, từ từ dịch ra ngoài, rồi đứng cách Chung Ly Việt Thủy một khoảng, thận trọng nói: "Bẩm sư tổ, người gọi đệ tử?"

Chung Ly Việt Thủy nhìn chằm chằm y không nói gì, trong mắt ngọn lửa giận dữ cứ cuộn trào, như thể chỉ chực biến từ một bậc tiên phong đạo cốt thành một con yêu thú ăn người. Phương Triều Chu cảm thấy bất an trong lòng, lén lén dịch về phía an toàn hơn -

Đó là bên cạnh sư tôn của y.

Nếu Chung Ly Việt Thủy ra tay, chắc chắn sư tôn sẽ can ngăn phần nào.

Sư tôn không thể nào đứng nhìn Chung Ly Việt Thủy đánh y mà thờ ơ được, y tin tưởng sư tôn của mình.

Dịch hai bước chưa đủ, y lại dịch thêm ba bước nữa. Phương Triều Chu cảm thấy hơn nửa thân mình đã được sư tôn che chắn, lúc này mới thấy an tâm hơn một chút.

Thấy hành động của Phương Triều Chu, Chung Ly Việt Thủy nhíu mày, đáy mắt càng thêm bừng bừng lửa giận: "Phương Triều Chu, ngươi và tên Lê Nhất Diệp của Ảm Hồn Môn có quan hệ gì?"

Nghe câu hỏi này, Phương Triều Chu gần như không do dự mà đáp ngay: "Bẩm sư tổ, không có quan hệ gì. Đệ tử thề là chuyện Lê Nhất Diệp cầu thân với tiểu sư đệ không hề liên quan đến đệ tử. Sư tổ, đệ tử vô tội."

Y vốn định chối sạch, nhưng câu nói vừa thốt ra, y cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi hẳn.

"Ai bảo ngươi Lê Nhất Diệp cầu thân với Đan Dung?" Sư tôn y quay đầu nhìn, vẻ mặt kỳ lạ.

Phương Triều Chu sửng sốt một chút, "Hắn không cầu thân với tiểu sư đệ thì còn có thể với ai..." Y chưa nói hết câu, trong đầu chợt hiện lên vài ký ức không nên nhớ tới.

"... Nếu ngươi ở bên ta, cần phải nói cho khắp thiên hạ biết, chủ động đến Thiên Thủy Tông cầu thân với sư tôn ta... Sau đó ta sẽ long trọng, rầm rộ mà gả đến Ảm Hồn Môn các ngươi, trở thành phu nhân của môn chủ ngươi..."

Sắc mặt Phương Triều Chu cứng đờ, rồi y đột nhiên túm lấy tay áo sư tôn: "Sư tôn, chẳng lẽ Lê Nhất Diệp... là cầu thân với đệ tử sao?"

Sư tôn y không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận, ý tứ đã quá rõ ràng.

Biết được Lê Nhất Diệp cầu thân với mình, Phương Triều Chu lập tức hành động. Y ôm chặt lấy chân sư tôn, khóc lóc nói: "Sư tôn, người ngàn vạn lần đừng đáp ứng! Ảm Hồn Môn toàn là ma tu, làm sao đệ tử có thể gả qua đó được? Hơn nữa, Lê Nhất Diệp... Con hắn đã lớn thế rồi, đệ tử... đệ tử chết cũng không làm mẹ kế đâu!"

Sư tôn nhìn xuống Phương Triều Chu đang ôm chân mình, ánh mắt rất chê bai: "Đừng ôm ta, nói chuyện cho tử tế, đứng ra xa chút."

Phương Triều Chu ngượng ngùng buông tay ra, quay đầu nhìn về phía Chung Ly Việt Thủy. Chung Ly Việt Thủy là sư tổ của y, nếu sư tổ không đồng ý, chắc chắn sư tôn không thể gả y cho Ảm Hồn Môn được. Hơn nữa vừa rồi giọng điệu của Chung Ly Việt Thủy rõ ràng là không đồng ý.

Nghĩ vậy, Phương Triều Chu lật đật chạy đến bên Chung Ly Việt Thủy: "Bẩm sư tổ, đệ tử không đồng ý hôn sự này."

Chung Ly Việt Thủy liếc nhìn y rồi quay mặt đi, im lặng hồi lâu không nói gì. Phương Triều Chu nhìn người vài lần, không nhịn được quay sang nhìn sư tôn.

Sư tôn liếc mắt ra hiệu cho y, rồi lại nhìn Chung Ly Việt Thủy. Phương Triều Chu lập tức hiểu ý, tiến lên thêm hai bước, ngồi xuống ôm chặt lấy chân Chung Ly Việt Thủy: "Sư tổ, xin cứu đệ tử! Nếu gả qua đó, chắc đệ tử sống không quá nửa tháng đâu."

Nghe vậy, sắc mặt Chung Ly Việt Thủy hơi trầm xuống: "Sao lại sống không quá nửa tháng? Lê Nhất Diệp kết thân với bổn tông, lẽ nào còn dám hại đệ tử của bổn tông?"

Ừm...

Cũng không hẳn là cố ý hại...

Phương Triều Chu vẫn chưa quên kích cỡ của cái "Ấm bảo bảo" kia.

Nếu Thiên Thủy Tông thật sự đồng ý hôn sự này, cho phép y cùng Lê Nhất Diệp kết thành đạo lữ, thì y sẽ không còn lý do gì để ngăn cản hành động của Lê Nhất Diệp nữa, như vậy chắc chắn sẽ chết.

Cái chết ấy chắc hẳn sẽ vô cùng thảm thiết, máu chảy thành sông không nói, truyền ra ngoài còn đặc biệt mất mặt.