Chương 40

Tống Liên Y bị hạ cấm ngôn thuật không thể trả lời. Phương Triều Chu suy nghĩ chút nhưng cũng không phá giải cấm ngôn thuật mà tự mình nghiên cứu quả cầu đồng kia.

Y quơ quơ quả cầu đồng trong tay, vậy mà lại nghe thấy tiếng vang. Hình như bên trong chứa viên đồng.

Tống Liên Y nghe thấy âm thanh này, bàn tay bị trói sau lưng không tự chủ được nắm chặt lại, y căng thẳng nhìn chòng chọc vào Phương Triều Chu, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn đối phương sẽ không đoán được đây là gì.

Chung quy Thiên Thủy tông cũng là đại tông danh môn tu chân, đệ tử môn hạ sao lại có thể biết đến cái loại da^ʍ cụ giường chiếu như này.

Nhưng Phương Triều Chu vốn thích đọc thoại bản, y nghe thấy âm thanh này rồi nhìn nhìn Tống Liên Y, sững sờ một chút, hỏi: “Đây là miễn tử linh (1) trong thoại bản?”

Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi - Chương 40

Tống Liên Y nghe vậy bèn im lặng cắn chặt răng. Lúc Phương Triều Chu đi về phía này, y không kìm được khép hai chân lại.

“Thật sự là miễn tử linh á? Cái này so với trong thoại bản viết có hơi khác chút.” Phương Triều Chu ngắm nghía đồ vật trong tay, bỗng thấy có một chốt mở nhỏ có thể ấn được trên đó.

Phương Triều Chu liếc Tống Liên Y một cái, thấy đối phương bị trói một cách chắc chắn rồi mới thử thăm dò ấn xuống chốt mở.

Quả cầu đồng trong tay đột nhiên rung lên, thậm chí còn phát ra cả dòng điện, giật cho ngón tay Phương Triều Chu hơi tê lại, nhất thời y không cầm chắc làm quả cầu rơi xuống đất.

Rơi xuống đất rồi mà nó vẫn chưa hết rung. Nó vừa rung vừa phát ra điện, vừa tạo ra âm thanh leng keng leng keng.

Phương Triều Chu: “…”

Hóa ra tu chân giới còn có đồ chơi cao cấp như vậy.

Y nhặt cầu đồng lên đi tới gần Tống Liên Y, mà Tống Liên Y khi nhìn thấy Phương Triều Chu đang đi về phía mình thì ánh mắt không giấu được sự hoảng sợ, mặt mũi còn trắng bệch cả ra.

Phương Triều Chu quan sát khuôn mặt Tống Liên Y, chậm rãi đặt tay lên đầu gối của đối phương, vừa chạm vào, y đã cảm nhận được cơ thể của người này đang hơi run lên.

Tống Liên Y sợ hãi, vậy chứng tỏ y đoán đúng rồi.

Chỉ khoảng nửa khắc này, Phương Triều Chu đã thay đổi chủ ý, y quyết định sẽ gậy ông đập lưng ông, làm Tống Liên Y sau này sẽ ghê tởm y, giống như Tiết Đan Dung trong nguyên tác ghê tởm Tống Liên Y vậy.

Y cong môi cười nhìn Tống Liên Y, “Thiếu chút nữa đã quên một chuyện.”

Phương Triều Chu ngồi dậy tháo đai lưng của mình xuống che đôi mắt Tống Liên Y lại. Để tăng thêm sự hiệu quả, y còn cố ý bắt chước lời thoại biếи ŧɦái trong kịch bản.

Lúc che mắt lại, trước tiên y nâng cằm đối phương lên, bắt Tống Liên Y phải ngẩng đầu, tới khi nhìn thấy sự hoảng loạn trong đáy mắt của đối phương, y mới cười khẽ một tiếng, dùng đai lưng che mắt người này lại.

Khi đang che, Phương Triều Chu cố tình thổi một hơi bên tai Tống Liên Y, nói: “Tống cô nương, sau khi từ biệt lần trước, ta đối với cô nương ngày nhớ đêm mị, hôm nay cuối cùng cũng coi như thỏa được ước nguyện.”

Nói xong, Phương Triều Chu hơi chán ghét bản thân, không nhịn nổi nhíu chân mày, cũng may là mắt Tống Liên Y đã bị che lại, không thấy được vẻ mặt của y.

Con người sau khi bị mất đi thị giác, sẽ không tự chủ được mà sợ hãi.

Sau khi che mắt lại, Phương Triều Chu nhìn viên đồng vẫn còn đang rung lên dữ dội, không chút do dự nào tắt đi.

Bạo cúc thì thôi đi.

Phương Triều Chu ném quả cầu đồng vào trong rương của Tống Liên Y, định tìm thứ gì đó có ích khác. Tìm một hồi, y tìm thấy một cây gậy trước nay chưa từng thấy qua.

Cây gậy này dài khoảng một cánh tay, toàn thân đen nhánh, phía cuối có một công tắc nhỏ, Phương Triều Chu ấn vào, thiếu chút nữa bàn tay cầm gậy của y đã bị tê rần, hơn nữa ngoại trừ bị tê ra còn có cả đau.

Đây không phải dùi cui điện phiên bản cổ đại sao?

Quả nhiên là mấy thứ kỳ kỳ quái quái trong tiểu thuyết tu chân do người hiện đại viết, không biết dòng điện trong cái dùi cui này là từ đâu tới nhỉ.

Phương Triều Chu nhìn về phía Tống Liên Y, trong lòng đã có chủ ý. Y đi đến trước mắt Tống Liên Y, ngồi xổm xuống, cố ý cười nhẹ một cái rồi cởi giày tất của đối phương ra.

Lúc y cởi ra, rất rõ ràng cảm nhận được sự kháng cự của đối phương, thế là Phương Triều Chu nhân cơ hội này nói ra lời thoại biếи ŧɦái kinh điển, “Tống cô nương, cô càng giãy giụa, ta ngược lại càng vui.”

Dứt lời, giày tất bên chân trái của Tống Liên Y cũng bị y cởi xong rồi.

Không thể không nói, vị Tống Liên Y này nam phẫn nữ trang nhưng bề ngoài lại không tìm ra được chút sơ hở nào. Tỷ như bàn chân trái này trong tay Phương Triều Chu, sắc da trắng sáng tinh tế, móng chân màu đỏ được cắt tỉa cẩn thận, khớp xương rõ ràng, nhìn thế nào cũng là một bàn chân của phụ nữ.

Nếu không phải Phương Triều Chu đã đọc nguyên tác thì tuyệt đối không thể nào nghĩ rằng Tống Liên Y thực tế là một thằng đàn ông không hơn không kém.

Phương Triều Chu lấy dùi cui điện chọc thẳng vào gan bàn chân của Tống Liên Y rồi ấn công tắc. Công tắc vừa bật, bàn chân trong tay rõ ràng run lên, y đã đoán được trước nên vận sức giữ chặt mắt cá chân Tống Liên Y, không cho giãy giụa.

Y không dùng định thân thuật là vì muốn đối phương nếm trải cái cảm giác nghẹn khuất này.

Có thể giãy giụa, nhưng giãy giụa thế nào cũng không tránh được.

Mấy tên biếи ŧɦái trong thoại bản đều làm như này. Mà nếu làm như này thì thực sự có thể tăng cảm giác nghẹn khuất sao?

Phương Triều Chu cũng không biết nữa, cơ mà các tiền bối biếи ŧɦái toàn làm như này, thôi thì y cứ vẽ hồ lô theo khuôn mẫu vậy (2).

Tống Liên Y tránh không nổi, trốn không thoát, mắt bị che lại, nói không ra lời. Lông mày y nhíu chặt lại, cực lực kiềm chế, nhưng dùi cui điện kia không phải vật phàm, cường độ dòng điện sẽ ngày càng tăng lên.

Lại là một đợt tăng cường độ nữa, Tống Liên Y không nhịn được rướn người lên, cần cổ thon dài căng chặt, như thiên nga sắp chết. Y cắn chặt răng lại, bên thái dương chảy ra giọt mồ hôi tinh tế, gương mặt trắng nõn phơn phớt hồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Phương Triều Chu nhìn mu bàn chân của Tống Liên Y nổi hết cả gân xanh lên, do dự chút rồi tắt dùi cui đi.

Loại ngược đãi người sống này thực sự không phải khả năng mà người bình thường có thể làm được.

Y buông chân Tống Liên Y ra, sử dụng thuật Thanh Tẩy cho tay mình với cái dùi cui điện xong thì bỏ nó vào lại rương. Nhưng ngoài dự định, y thấy một con rối gỗ nhỏ trong góc.

Con rối gỗ kia không có ngũ quan, nhìn qua giống như một cái đầu gỗ bình thường được đẽo gọt.

Phương Triều Chu nhìn rối gỗ, kìm lòng không đặng duỗi tay cầm nó lên.

Không biết tại sao, nhưng y lại hơi thích con rối gỗ này, nó thực sự quá tầm thường giữa một loạt đồ vật hình thù kỳ quái trong rương của Tống Liên Y.

Bởi tò mò nên Phương Triều Chu cầm rối gỗ đi hỏi Tống Liên Y xem nó dùng để làm gì, nhưng khi y tháo đai lưng đang che mắt Tống Liên Y ra, thân thể của đối phương vẫn còn run lật bật, ngay cả ánh mắt cũng hơi hoảng hốt.

“Tống cô nương, đây là cái gì?”

Phương Triều Chu quơ quơ rối gỗ trước mặt Tống Liên Y. Vì để người này giải đáp thắc mắc nên y đã phá giải cấm ngôn thuật, đồng thời cũng hạ một kết giới cho lầu hai, tránh việc thị nữ của Tống Liên Y có thể chạy lên.

Tống Liên Y thở hổn hển hồi lâu mới giương mắt nhìn về phía Phương Triều Chu, hàng mi dài của y rung lên, không nói gì cả.

Phương Triều Chu thấy phản ứng này của Tống Liên Y thì không khỏi ngẫm lại xem bản thân có phải đã bắt nạt người ta quá mức rồi không, thế là y liền muốn đưa rối gỗ cho đối phương, nói, “Xin lỗi, ta không hỏi nữa, rối gỗ này trả lại ngươi, Tống Liên Y.”

Y nhét rối gỗ vào tay Tống Liên Y, nhưng ngay tại đó, y cảm nhận được sự đau nhức truyền vào lòng bàn tay mình. Còn Tống Liên Y bởi vì động tác của Phương Triều Chu nên chỉ kịp tức giận mắng ba chữ “Phương Triều Chu”, sau đó người liền biến mất tiêu.

Trên ghế trống không, tơ cá mập tự động rơi xuống đất.

Con rối gỗ bị Phương Triều Chu cưỡng chế nhét vào tay Tống Liên Y lúc này rơi xuống đất, vang lên một tiếng “cạch”.

Phương Triều Chu sau khi thấy người bỗng dưng biến mất liền quay người nhìn bốn phía xung quanh. Vừa nãy gần đây không có linh khí dao động, nếu có người cứu Tống Liên Y đi thì hẳn là y phải phát hiện ra.

Y nhìn khắp ngóc ngách, ánh mắt vô tình rơi vào rối gỗ khi nãy rơi xuống đất, vốn là tùy tiện nhìn qua, song y chợt khựng lại.

Khoan.

Phương Triều Chu nhặt rối gỗ lên, lập tức kinh hãi khi thấy con rối gỗ này đột nhiên xuất hiện ngũ quan.

Mới nãy lúc y nhìn con rối gỗ này, rõ ràng nó không có ngũ quan.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Một khả năng chợt xuất hiện trong đầu Phương Triều Chu, y cũng bất chấp người ở lầu dưới là thị nữ của Tống Liên Y, phá giải kết giới phi xuống đó. Thị nữ dưới lầu nghe thấy tiếng bước chân, còn tưởng là thiếu chủ nhà mình đi xuống.

“Thiếu chủ, ngài xuống rồi sao, tiếp theo chúng ta sẽ đi đến cửa tiệm… Sao lại là ngươi? Thiếu chủ của bọn ta đâu?”

Thị nữ nhìn thấy Phương Triều Chu áo quần chỉnh tề, sự phòng bị ngợp trong đôi mắt, lập tức lấy ra vũ khí. Phương Triều Chu thấy thế liền giơ rối gỗ trong tay lên, “Trước tiên cô đừng manh động, cô có biết rối gỗ này là sao không?”

Thị nữ nhìn thoáng qua rối gỗ trong tay Phương Triều Chu, vũ khí còn đang cầm loảng xoảng rơi xuống đất, giọng nói hãi hùng, “Nó… nó có ngũ quan? Ngươi… ngươi đã làm gì? Thiếu chủ của bọn ta đâu?”

“Không biết.” Phương Triều Chu cười trừ một cái, tiếp đó ướm hỏi một câu, “Có phải con rối gỗ này có thể phong ấn người đúng không?”

Phương Triều Chu đoán chuẩn rồi.

Con rối gỗ này là ma ngẫu, có thể phong ấn người. Phương pháp phong ấn cực kì đơn giản, chỉ cần đưa rối gỗ vào tay người khác, đồng thời gọi tên của kẻ đó là có thể phong ấn rồi, thậm chỉ cả điều động linh lực cũng không cần.

Đương nhiên việc phong ấn này cũng phải dựa trên tiền đề, nó chỉ có tác dụng khi tu sĩ kia đang ở trạng thái suy yếu, không chống cự được ma ngẫu.

Khi ma ngẫu phong ấn người, nó sẽ đồng thời xẹt một phát qua da của người gọi tên, hấp thụ máu, hoàn thành phong ấn.

Phương Triều Chu nghe thấy thị nữ nói liền xòe bàn tay vừa cầm rối gỗ ra, quả nhiên ở đó có một miệng vết thương mảnh dài.

“Ngươi đã phong ấn thiếu chủ nhà bọn ta rồi.” Khi thị nữ nói những lời này, nàng khóc nức nở lên, “Ta phải ăn nói như nào với am chủ như nào khi trở về đây? Am chủ nhất định sẽ đánh chết ta.”

Phương Triều Chu thấy nàng khóc đành mở miệng an ủi, “Cô đừng khóc nữa, tôi cũng không phải cố ý phong ấn y đâu. Cô nói cho tôi cách để thả y ra đi, chỉ cần phá được phong ấn thì am chủ nhà cô sẽ không phạt cô đâu.”

Thị nữ khịt mũi hai tiếng, chóp mũi đỏ ửng, “Để thả ra thực sự rất phiền toái, trong vòng một tháng ngươi phải cấp máu cho ma ngẫu. Tác dụng thật sự của ma ngẫu thật ra không phải để phong ấn, mà để nhốt người ngươi thích, sau khi nhốt vào sẽ khiến người đó vĩnh viễn dừng lại ở tuổi tác ngươi thích, thậm chí còn làm người đó không thể rời khỏi ngươi được.”

Hóa ra sau khi dùng ma ngẫu phong ấn người, nếu khi màn đêm buông xuống đặt ma ngẫu vào trong nước, hôm sau ma ngẫu có thể biến thành người. Và hồn phách chính là linh hồn của người bị phong ấn, nhưng thân thể chỉ có hai, ba tuổi.

Tiếp đó, ma ngẫu sẽ tăng khoảng bốn, năm tuổi sau năm ngày. Khoảng thời gian đó yêu cầu chủ nhân của ma ngẫu phải cấp máu để nó lớn lên.

Người sở hữu ma ngẫu có thể lựa chọn độ tuổi nhất định ma ngẫu phát triển đến rồi dừng cấp máu. Kể từ đó ma ngẫu sẽ mãi dừng ở tuổi tác kia.

Không có tu vi, tuổi trẻ vĩnh hằng, vĩnh viễn không thể rời khỏi chủ nhân, chỉ cần rời đi sẽ một lần nữa biến thành rối gỗ. Mà biến thành rối gỗ cũng thế, nếu như người đó tách ra hơn ba ngày, ngũ quan rối gỗ sẽ chậm rãi biến mất, cuối cùng trở thành một con rối gỗ thực thụ, không có cách nào trở về.

Còn nếu muốn thả người đó ra, vậy thì yêu cầu chủ nhân ma ngẫu cấp máu liên tục, khiến nó lớn lên. Sau khi cấp đủ một tháng, ma ngẫu sẽ bị phá hủy, vậy là người bị phong ấn có thể được thả ra.

Thị nữ biết bản thân không đánh lại được Phương Triều Chu, nàng đang ở kinh thành, nếu muốn thỉnh am chủ Phong Nguyệt am tới đây cũng tốn ít nhất bảy, tám ngày. Tới lúc đó e là thiếu chủ nhà nàng cũng không còn trên nhân thế nữa rồi, vậy nên nàng chỉ có thể cầu xin Phương Triều Chu.

Trước đó nàng thấy Phương Triều Chu ở trong lư hương trải qua ảo cảnh, cảm thấy người có thể nhìn thấy ảo cảnh này, hơn nữa còn có thể vượt qua được ảo cảnh hẳn không phải là người bỉ ổi.

Nhỡ thật sự bỉ ổi, sau khi phong ấn thiếu chủ rồi thì sẽ trực tiếp rời đi thẳng từ cửa sổ lầu hai chứ không phải xuống đây hỏi nàng.

Tất nhiên, nàng chưa dám xác nhận hoàn toàn, song giờ cũng chỉ dám đánh cược một phen.

Kỳ thực nàng không tính nói chuyện này với am chủ. Người am chủ sủng nhất là thiếu chủ, lỡ như am chủ biết thiếu chủ bị phong ấn, cho dù thiếu chủ có bình yên vô sự thì nàng sẽ sống sờ sờ bị đánh chết vì bảo hộ thiếu chủ không chu toàn.

Trượng hình, trước tiên sẽ đánh nát một thân tu vi của nàng, làm nàng biến lại về người thường một lần nữa, tiếp đó sẽ bị loạn côn đánh chết, suốt quá trình đó, thần trí nàng sẽ luôn ở trong trạng thái thanh tỉnh.

Nàng từng nhìn qua trượng hình, tiếng kêu thảm thiết khi đó còn khiến nàng ám ảnh tới bây giờ.

Người bị đánh chết đó chính là thị nữ hầu hạ thiếu chủ trước kia.

Phương Triều Chu nghe thị nữ nói, nhìn xuống ma ngẫu trong tay mình, vậy là y phải nuôi Tống Liên Y trong vòng một tháng?

Sớm biết gậy ông đập lưng ông thì y đã chẳng nghịch dại như này nữa, nhưng người cũng đã bị nhốt rồi, trước hết vẫn phải thả Tống Liên Y ra đã.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ lấy máu nuôi y một tháng. Đúng rồi, cấp máu có cần cấp nhiều không, có cần phải cả một chén máu không?”

Thị nữ vội vàng lắc đầu, “Không đến mức như vậy đâu, chỉ cần vài giọt là được rồi.”

Phương Triều Chu nghe vậy liền đưa ma ngẫu cho thị nữ, “Vậy mỗi ngày cô cứ đem y tới Diệp phủ trong kinh thành tìm ta là được.”

Nhưng thị nữ không nhận, “Ma ngẫu không thể rời khỏi chủ nhân, trong vòng một tháng này, nếu như thiếu chủ rời khỏi ngươi quá một khắc sẽ tự động trở lại thành rối gỗ. Ngài ấy cần phải ở cạnh ngươi, hấp thụ linh lực quanh người ngươi thì hồn phách mới không tiêu tán.”

Phương Triều Chu không ngờ còn phải như này, cánh tay đưa ra chỉ có thể thu về, “Vậy thì… chỉ có thể làm phiền hai người ở với tôi.”

Nhưng y không nghĩ rằng, thị nữ lại lắc đầu, “Tạm thời ta không thể ở cùng với hai người. Am chủ phân phó phải nhanh chóng tra xét sổ sách ở kinh thành, mà hiện giờ ta mới xong được một tiệm, nếu như chậm trễ, am chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra vấn đề.”

Dứt lời, một hồi khói trắng xuất hiện quanh người nàng, khi khói trắng tan hết đi, khuôn mặt thị nữ biến thành khuôn mặt vừa rồi của Tống Liên Y.

Ánh mắt nàng khẩn cầu nhìn Phương Triều Chu, “Phương tu sĩ, bây giờ ta chỉ có thể biến thành dáng vẻ của thiếu chủ để đi kiểm toán, vậy nên thiếu chủ nhà bọn ta chỉ có thể nhờ vào ngươi. Chỉ cần ta kiểm toán xong xuôi sẽ lập tức đi tìm hai người.”

Phương Triều Chu không biết tại sao đối phương lại yên tâm giao Tống Liên Y cho mình, nhưng nàng đã cầu xin như vậy, y chỉ có thể đáp ứng.

“Được thôi.”

“Đa tạ Phương tu sĩ, quả nhiên người ở trong ảo cảnh có thể giữ vững thần trí thanh tỉnh nhất định là người tốt.” Thị nữ mỉm cười có chút chua xót.

Tuy nhiên Phương Triều Chu chỉ đành xấu hổ cười, ăn ngay nói thật, nếu như không phải ù ù cạc cạc không hiểu sao ba ảo cảnh đầu lại bỗng dưng biến mất thì nhất định cả đời này y cũng không ra được.

Sau khi rời khỏi cửa hàng son phấn, Phương Triều Chu đi về Diệp phủ.

Quả nhiên Hỗ Hương đã bảo người hầu ở sân chính rời đi, bây giờ nơi này thoáng đãng khiến Phương Triều Chu tự tại hơn rất nhiều. Y trở vào sân chính, dựa theo lời của thị nữ, tìm một cái chậu đầy nước, thả ma ngẫu vào.

Thị nữ bảo chỉ cần ngâm ma ngẫu vài canh giờ là có thể biến thành người.

Buổi chiều, Phương Triều Chu vào cung với Hỗ Hương, tất nhiên y không quên đưa ma ngẫu theo cùng. Chờ khi đêm xuống, phụ hoàng của nguyên chủ đã ngủ rồi thì y mới rời cung.

Chuyện đầu tiên y làm khi trở lại Diệp phủ là lấy rối gỗ trong ngực là bỏ vào chậu nước.

Thả xong rồi y không quản nữa, tắm gội thay quần áo ngồi lên giường xong, y lấy ra y thư mang đi từ Tàng Thư các của Thiên Thủy tông.

Y muốn đọc một chút xem có cách nào chữa khỏi bệnh của phụ hoàng nguyên chủ không, tuy rằng mạch của ông đã là tử mạch nhưng y vẫn muốn thử.

Trước đó lúc rời khỏi Thiên Thủy tông, y đã trộm được rất nhiều đan dược ở chỗ Đỗ Vân Tức, song không dám mạo muội để ông dùng, y sợ thân thể ông không chịu được đại bổ, kết cục có thể xảy ra chuyện.

Đã qua nửa đêm, Phương Triều Chu có hơi mệt, y để cuốn y thư bên cạnh gối, bò vào trong chăn đi ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, y cảm giác có người đang đánh cánh tay mình.

Phương Triều Chu mơ màng mở mắt, muốn xem ai ở cái buổi sáng tinh mơ này lại đánh mình. Vừa mở mắt ra, y liền đối diện với khuôn mặt bánh bao nhỏ môi hồng răng trắng, lệ đọng khóe mi.

Bánh bao nhỏ thấy y tỉnh lại, cánh tay nhỏ như củ sen kia dường như huy động hết tất cả sức lực, giống như muốn dựa vào cái tay ngắn nhỏ này để đánh chết một tu sĩ sống sờ sờ, nó non nớt hét lên: “Phương Triều Chu, ta phải gϊếŧ ngươi!”

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của chính mình, nó rõ ràng khựng lại, tiếp đó nước mắt trong khóe mi lại càng nhiều, môi cũng bặm chặt lại, tựa như cực kỳ tủi thân.