Cho dù Phương Triều Chu có xây xẩm chóng mặt nhưng khi nghe câu nói đó thì bản năng vẫn nhận thấy được sự nguy hiểm, vậy nên y lắc đầu, lắc đầu xong còn lui một bước về phía sau.
Trong mắt Phương Triều Chu, việc Chung Ly Việt Thủy muốn xem thương tích của mình nhất định là để đánh thêm một trận.
Chung Ly Việt Thủy nhìn thấy động tác không nhỏ của Phương Triều Chu, chân mày hơi nhíu lại nhưng cũng không bắt y xắn ống quần lên nữa.
Sau khi kết thúc tiết sớm, Phương Triều Chu như mọi ngày đi về phía nam Hoa Lê sơn, chẳng qua y không vội vàng tu luyện mà trước tiên xắn ống quần lên, lấy tay xoa xoa cẳng chân.
Kỳ thực cẳng chân đã không đau như hôm qua nữa rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay lại bỗng dưng đau nhức, trước đó đứng ngoài đình viện của Chung Ly Việt Thủy thì y đã hơi không chịu nổi rồi.
Trời hôm nay nắng rất đẹp, Phương Triều Chu xoa bóp chân xong thì cơn buồn ngủ trỗi dậy. Đêm qua do cơn đau ở cẳng chân mà y gần như không thể nào ngủ nổi, sáng nay lại thức dậy quá sớm dẫn đến bây giờ y buồn ngủ vô cùng, mí mắt như díu chặt lại với nhau.
Hay là trộm ngủ một giấc?
Nghĩ tới đây, Phương Triều Chu nhìn xung quanh mình, mới nãy Đồ Bạch ở lại đình viện của Chung Ly Việt Thủy nên không theo kịp. Giờ y trộm ngủ một giấc chắc sẽ không bị phát hiện đâu nhỉ.
Nghĩ thế, Phương Triều Chu nói ngủ liền ngủ, y cởϊ áσ ngoài của mình trải xuống ánh nắng đẹp đẽ trên mặt đất rồi nghiêng mình nhắm mắt lại.
Vốn y chỉ định đánh một giấc ngắn thôi, nhưng bất tri bất giác lại chuyển thành giấc sâu. Tới khi y tỉnh dậy thì mặt trời phía tây đã đổ bóng tà, Phương Triều Chu từ từ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ và nâng tay lên che miệng ngáp một cái, cơ mà mới ngáp được một nửa thì y chợt hóa đá rồi.
Do là có người đứng bên cạnh y.
Từ vạt áo trắng tuyết của đối phương, Phương Triều Chu đã biết người đến là ai, thật ra không cần nhìn cũng biết, toàn bộ Hoa Lê sơn này ngoại trừ y ra cũng chỉ có mỗi Chung Ly Việt Thủy là người sống.
Phương Triều Chu tự biết họa lớn sắp ập đầu, y chỉ có thể nhanh chóng ngồi dậy, cụp mi rủ mắt mà gọi một tiếng “Sư tổ”.
“Phương Triều Chu, đây là cách ngươi tu luyện?” Giọng nói của Chung Ly Việt Thủy không hề xao động.
Phương Triều Chu không biết phải nói gì, y lười biếng là thật, cùng lắm thì là buồn ngủ quá, song trong mắt các tu sĩ này, sự buồn ngủ hoàn toàn không đáng nhắc tới với việc tu luyện trước mắt.
Chung Ly Việt Thủy thấy Phương Triều Chu không nói lời nào, trong tay hắn biến ra một cây thước, cây thước này là thước ngọc, toàn thân màu trắng tuyết không chút tỳ vết. Phương Triều Chu vừa nhìn thoáng qua, hai tay đặt bên hông không khỏi siết chặt quần áo của mình.
“Đi ra đây.” Chung Ly Việt Thủy lạnh lùng nói.
Cẳng chân Phương Triều Chu hiện tại vẫn còn đau, giờ mà bị đánh tiếp thì khẳng định mai y đừng có mà mơ đứng dậy được.
“Sư… tổ, có thể… không phạt được… không?” Y phải tự cắn lưỡi mới miễn cưỡng nói chuyện được với đối phương.
Chung Ly Việt Thủy hình như hừ một tiếng, “Không phạt thì làm sao ngươi nhớ được? Thế thì lần sau ngươi sẽ còn lười biếng tiếp. Không phải ngươi nói chân không đau sao? Thế thì lại đánh thêm vài cái nữa là được rồi.”
“Không, đau… đau muốn chết.” Phương Triều Chu bất chấp mọi thứ chỉ muốn né khỏi trận trừng trị này, cho nên y bèn khom lưng xuống xắn ống quần của mình lên, còn xoay qua cho người nọ xem.
Tầm mắt người nọ bởi vì động tác của Phương Triều Chu mà quét xuống dưới, chút cảm xúc nào đó xẹt qua đôi mắt màu xám nhạt kia, chỉ là cảm xúc kia tan biến quá nhanh, không ai có thể bắt được.
“Chân đau, vậy thì các chỗ khác nhất định không đau. Phương Triều Chu, ngươi tự chọn đi, đánh chỗ nào?” Hắn nói.
Phương Triều Chu nghe vậy thì trong lòng khóc thét, đánh vào đâu cũng là đánh vào thịt của mình, miếng thịt nào mà chẳng quý giá, đánh vào đâu cũng đau hết. Y chậm chạp bất động dường như khiến Chung Ly Việt Thủy cạn dần kiên nhẫn, hắn mở miệng nói thẳng: “Nếu ngươi không chọn, vậy ta đây chọn cho ngươi, tay thì sao?”
Phương Triều Chu nhìn xuống tay của mình, tay đứt ruột xót, đau đến không chịu nổi, bất giác y lắc lắc đầu.
“Lưng?” Chung Ly Việt Thủy hỏi.
Lưng gầy như thế, y sợ xương cốt mình sẽ bị Chung Ly Việt Thủy đập nát hết mất.
Chung Ly Việt Thủy nhăn mày, “Chân ngươi không chịu, tay cũng không được, lưng ngươi cũng không muốn, vậy ngươi nói còn chỗ nào để đánh?”
Phương Triều Chu muốn giãy giụa một ít trước lúc sắp chết, “Sư… tổ, con biết… sai rồi, có thể không phạt… được không?”
“Không được.” Chung Ly Việt Thủy định án tử hình cho Phương Triều Chu.
Phương Triều Chu không còn cách nào khác, do do dự dự một hồi xong, y quay người lại vươn tay cho Chung Ly Việt Thủy.
Chung Ly Việt Thủy nhìn cái tay duỗi đến trước mặt mình nhưng hãy còn run rẩy, hắn cầm thước nói, “Duỗi thẳng.”
Dứt lời, hắn đánh xuống. Nhưng lại đánh vào không khí.
Phương Triều Chu sợ hãi nhanh chóng rụt tay về, động tác y cực kì nhanh lẹ, nhanh tới mức Chung Ly Việt Thủy cảm thấy kinh ngạc.
Mà việc y rụt tay lại dường như đã chọc giận Chung Ly Việt Thủy rồi. Hắn vậy mà trực tiếp kéo tay y ra, không cho y cơ hội trốn tránh đánh thẳng thước xuống lòng bàn tay.
Phương Triều Chu đau đến không nghĩ nổi gì nữa, chỉ muốn rút tay về, song y không thoát khỏi Chung Ly Việt Thủy được. Mà vì hành động giãy giụa này nên lần thứ hai thước đánh xuống chính là đánh vào đầu ngón tay.
Đánh vào đầu ngón tay so với đánh vào lòng bàn tay còn đau hơn gấp mười lần, Phương Triều Chu kêu một tiếng, khóe mắt đỏ lên, nhưng đau đớn này còn chưa qua thì y đã nhìn thấy cây thước lại nâng lên.
Lần này Phương Triều Chu hoàn toàn luống cuống, “Đừng, đừng đánh vào tay, sư tổ, đánh vào chỗ khác đi.”
Thước dừng lại ở phía trên lòng bàn tay, Chung Ly Việt Thủy nâng mí mắt lên bình tĩnh nhìn y, “Chỗ nào?”
Bây giờ Phương Triều Chu vừa choáng vừa đau, nghe thấy lời này của Chung Ly Việt Thủy thì y lại chần chừ.
Sự do dự này rơi vào trong mắt Chung Ly Việt Thủy khiến người bên kia không khỏi sốt ruột. Hắn buông lỏng tay Phương Triều Chu ra, xoay người y lại, giọng nói trầm trầm, “Còn một chỗ nữa, ngươi không chọn, ta chọn giúp ngươi.”
Một đánh này hạ xuống đằng sau thắt lưng.
Phương Triều Chu tức giận, thế là hôm sau khi Đồ Bạch gọi y dậy, y không chỉ không dậy mà còn túm con mèo trắng Đồ Bạch vào trong chăn, dùng cái tay không bị đánh cực lực vuốt lông nó một trận.
Đồ Bạch được Phương Triều Chu sử dụng chiêu thức massage mèo vuốt ve lập tức quên mất thời giờ, ngây ngẩn ngủ lại trong ngực Phương Triều Chu, quên luôn ý định ban đầu đến đây là gì. Chỉ đến khi nó nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc mới tức khắc tỉnh táo lại, nó nhanh chóng tránh khỏi tay Phương Triều Chu rồi chui ra khỏi ổ chăn.
Nó vừa chui ra nhảy xuống giường thì ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông đã tiến gần, kêu “meo” một tiếng.
Phương Triều Chu cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng mà y ương ngạnh không động đậy, thậm chí còn nắm thật chặt chăn của mình. Y không thể đực mặt ở lại đây lâu hơn được nữa, mới có hai ngày mà y đã ăn hai lần roi vọt, ở thêm mấy ngày nữa nhất định y sẽ bị đánh chết.
Hơn nữa, Chung Ly Việt Thủy quá là không cho y mặt mũi rồi, tuy rằng tuổi y so với tuổi Chung Ly Việt Thủy thì không đáng nhắc tới, nhưng dẫu sao y cũng không phải đứa trẻ nhỏ, sao lại có thể đánh vào chỗ đó được chứ?
Quá mất mặt.
Vậy nên y suy nghĩ kĩ rồi, y muốn chống cự việc tu luyện, khiến cho Chung Ly Việt Thủy hoàn toàn thất vọng với y, cho rằng y ngoan cố không chịu thay đổi rồi đuổi y khỏi Hoa Lê sơn. E rằng khả năng đối phương cũng không cho y ở lại Thiên Thủy tông, nhưng không ở thì không ở, chỉ cần sau khi y rời khỏi Hoa Lê sơn không bị Lê Nhất Diệp phát hiện là được rồi.
Y có thể đi tới nhiều nơi của phàm giới, cái nơi linh khí cằn cỗi kia thì thường thường tu sĩ sẽ không đến.
“Phương Triều Chu.” Thanh âm của Chung Ly Việt Thủy cất lên từ chỗ gần.
Phương Triều Chu vừa nghe thấy cái giọng này là lại bắt đầu xây xẩm chóng mặt, có điều là lần này y mặc kệ bản thân mình chóng như nào, dù sao y cũng đang nằm trên giường không ngồi dậy. Y không đứng dậy, người đang đứng ở mép giường khựng lại một chút, lại gọi tên Phương Triều Chu một lần nữa, tiếng gọi lần này rõ ràng nghiêm khắc hơn trước một ít, nhưng người đang nằm vẫn không nhúc nhích.
Chung Ly Việt Thủy trầm mặc một lát rồi cúi người xuống, dùng tay sờ trán y.
Tay hắn lành lạnh, tay áo lúc lướt qua đây trào ra một mùi hương thanh mát, tựa như hương của cây trúc ngày xuân.
Phương Triều Chu bị một cái sờ trán này làm cho ngây ngẩn cả người, tới khi giọng nói của Chung Ly Việt Thủy dường như vang lên, y đã choáng váng đến không nói nổi lời, không tự chủ được mà quay đầu lại ngơ ngác nhìn đối phương.
“Không thoải mái?” Chung Ly Việt Thủy hỏi Phương Triều Chu, hắn hỏi xong thì thấy thanh niên nằm trên giường đang khờ khạo trơ mặt ra nhìn mình. Hắn hơi mím môi lại, tay đang đặt trên trán y chuyển dời xuống nắm lấy góc chăn, “Ta nhìn xem thương thế.”
Do Phương Triều Chu còn đang xây xẩm nên Chung Ly Việt Thủy cực kì thuận lợi mà kéo tay của đối phương ra khỏi chăn, có điều ngay khi hắn đυ.ng vào đầu ngón tay của y liền nghe được một tiếng hít khí.
Chung Ly Việt Thủy rủ mắt xuống, lấy thuốc mỡ trong tay áo ra.
Hắn bôi thuốc mỡ vào tay Phương Triều Chu, thuốc mỡ này hình như có hiệu quả kì lạ, chỉ mới bôi mà Phương Triều Chu đã phát hiện tay mình không còn đau nữa.
Chung Ly Việt Thủy bôi cho tay y xong, tầm mắt hắn nhìn xuống cẳng chân bên kia của Phương Triều Chu.
“Chân còn đau không?”
Vốn dĩ Phương Triều Chu muốn chọc cho Chung Ly Việt Thủy phát hỏa, ai ngờ người này không chỉ không phát hỏa mà còn nhẹ nhàng giúp y bôi thuốc. Y không ngờ tới việc đối phương sẽ dùng chính sách dụ dỗ nên hiện giờ chẳng biết phải làm gì.
Còn Chung Ly Việt Thủy thấy Phương Triều Chu bất động không nói gì thì túm lấy chăn xốc thẳng lên, rồi giữ mắt cá chân Phương Triều Chu mạnh mẽ kéo qua.
Đợi ống quần bị xắn lên, ý thức của Phương Triều Chu mới hồi phục lại được, “Sư… tổ, con…”
Y định nói mình tự bôi được, nhưng vào lúc này Chung Ly Việt Thủy lại liếc y một cái. Tiếp đó, Phương Triều Chu cảm thấy mình như đang bước đi trong mơ, toàn bộ quá trình đều mơ hồ chẳng biết sao trăng gì cả, ngẫu nhiên y chỉ cảm thấy trên cẳng chân có cảm giác gì đó nhưng lại không quá mãnh liệt.
Kế tiếp, hình như y nghe thấy giọng của Chung Ly Việt Thủy, nhưng chính y nghe xong cũng không rõ đối phương đang nói cái gì.
Đồ Bạch nhìn chằm chằm phía giường bên này, thấy động tác của Chung Ly Việt Thủy thì cặp mắt uyên ương của nó không khỏi mở to hơn chút, nó nhảy lên giường nhỏ giọng kêu “meo” một tiếng.
Động tác bôi thuốc của Chung Ly Việt Thủy hơi khựng lại, hắn quay qua nhìn về phía mèo trắng, song lại không nói gì cả.
Đồ Bạch nghiêng nghiêng đầu, lại “meo” thêm một tiếng nữa.
Chung Ly Việt Thủy thu lại tay bôi thuốc, đứng dậy dùng nước bên cạnh tịnh thất để rửa tay, đến khi hắn trở lại tẩm cư của Phương Triều Chu thì mày lập tức nhíu chặt lại, lạnh lùng nói: “Đồ Bạch!”
Không biết từ lúc nào Đồ Bạch đã biến thành hình dạng Bạch Hổ, nó nghe thấy thanh âm của Chung Ly Việt Thủy liền sợ hãi nhảy xuống khỏi giường biến trở lại hình hài mèo trắng. Nó chạy đến bên chân Chung Ly Việt Thủy, như làm nũng mà cọ cọ chân hắn, mà Chung Ly Việt Thủy vừa cúi đầu, ngay lập tức thấy lông chỗ cằm nó bị nhiễm màu xanh.
Thuốc mỡ hắn bôi cho Phương Triều Chu có màu xanh nhạt.
“Ra ngoài!” Giọng nói của Chung Ly Việt Thủy vô cùng lạnh lẽo.
Đồ Bạch không dám phản kháng lại, ngoan ngoãn đi ra ngoài, chẳng qua sau khi nó rời khỏi đây lại không đi quá xa mà ngồi xổm trước cửa nhìn lén qua khe cửa. Lúc nhìn thấy nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy đi qua bên kia giường, trong cổ họng nó phát ra tiếng grừ grừ.
Đồ Bạch thè lưỡi liếʍ liếʍ miệng mình, sau đó nâng móng vuốt lên liếʍ nốt lớp thuốc mỡ màu xanh lá.