Chương 34

Mọi thứ đập vào mắt gần như đều là màu trắng, bao gồm cả Chung Ly Việt Thủy đang ngồi trên giường mỹ nhân.

Chung Ly Việt Thủy mặc áo bào trắng, trong lòng có một con mèo trắng, trên người cũng có chút màu sắc giống với mái tóc cùng gương mặt kia của hắn.

Phương Triều Chu vừa đối diện với khuôn mặt của Chung Ly Việt Thủy liền cúi đầu gọi một tiếng: “Sư tổ”.

“Lại đây.” Giọng nói lạnh như bằng truyền đến từ trên giường.

Phương Triều Chu cắn răng bước lên phía trước, bước được đến chỗ cách xa khoảng ba bước thì y dừng lại.

Chung Ly Việt Thủy tất nhiên chú ý đến khoảng cách giữa mình với Phương Triều Chu, trong mắt hiện lên sự không vui, “Qua đây.”

Dứt lời được lúc lâu, hắn mới nhìn thấy người trẻ tuổi kia giống hệt một con rùa đen chậm rì rì mà tiến được một bước chân nhỏ, bước ngắn tới mức nào? Đại khái là bước chân của các tiểu thư khuê các còn lớn hơn y.

“Tiếp tục đi.” Chung Ly Việt Thủy nói.

Phương Triều Chu do dự một chút rồi lại dịch lên trước được một bước nhỏ nữa.

Chung Ly Việt Thủy hao hết kiên nhẫn, ngón tay đặt trên mèo trắng vừa mới nhấc nhẹ thì Phương Triều Chu đã phát hiện cơ thể mình không chịu khống chế nữa mà bỗng dưng tiến về phía trước. May mà y tay lanh mắt lẹ chống tay lên trên giường trước không thì đã ngã xuống người Chung Ly Việt Thủy rồi.

Có phải y vừa mới cách cái chết chỉ một chút thôi đúng không?

Phương Triều Chu nghĩ mà sợ, y thở nhẹ ra một cái, đang muốn đứng dậy thì chợt nghe thấy giọng của Chung Ly Việt Thủy.

Hắn gọi tên y, “Phương Triều Chu.”

Phương Triều Chu: “…”

Giờ thì chết thật rồi.

Tay chân y nhũn ra, choáng váng mà ngã xuống người Chung Ly Việt Thủy, y muốn đứng lên nhưng vừa ngẩng đầu liền đối diện với khuôn mặt của đối phương, thời gian để kêu than trong lòng còn không có thì y đã một lần nữa ngã xuống.

Thật ra Đồ Bạch rất lanh lợi, trước khi y ngã xuống nó đã nhanh chóng nhảy khỏi người Chung Ly Việt Thủy.

Lúc này, nó nhìn hai người đang nằm cùng một chỗ, hơi nghiêng nghiêng đầu kêu một tiếng mềm mại như bông, “Meo”.

“Sư… tổ.” Hiện giờ Phương Triều Chu thực sự cảm thấy bản thân chắc chắn là chết đến nơi rồi, y muốn đứng dậy nhưng dậy không nổi, khoảng cách với Chung Ly Việt Thủy quá gần làm cho y càng ngày chóng mặt hơn. Loại năng lượng lớn như này tồn tại quả thực chính là hack, Phương Triều Chu cũng không biết tại sao Tiết Đan Dung có thể chống lại thực thể kiểu BUG (1) như Chung Ly Việt Thủy, có lẽ nhân vật chính vẫn luôn có hào quang chăng.

Suy cho cùng Chung Ly Việt Thủy vẫn là cổ phiếu đứng đầu, nếu Tiết Đan Dung giống y mới chỉ vừa nghe thấy giọng của người kia, mới chỉ vừa thấy được mặt của người kia mà đã thấy say xe thẳng cẳng thì bọn họ còn yêu đương được cái quỷ gì nữa?

Về phần cái kẻ được gọi là tình địch là y đây cũng tưởng chừng như đã bị đối phương hoàn toàn nghiền áp, vậy nên khó trách việc Chung Ly Việt Thủy trong nguyên tác không lên sàn nhiều cho lắm. Nếu hắn mà lên nhiều thì tư cách để làm cổ phiếu của những nhân vật nam kia đã chẳng còn, mà chỉ có thể gọi là pháo hôi thôi.

“Phế vật.” Chung Ly Việt Thủy lạnh như băng phun ra ba chữ, hắn duỗi tay bắt lấy cổ áo của Phương Triều Chu, túm người nâng lên, “Đứng cho vững vào, tu vi của ngươi còn không bằng Tiết Đan Dung sao?”

Hắn nói xong thấy người này vẫn không thể đứng thẳng được, hơi nhăn mày lại, tay hắn từ cổ áo dịch chuyển tới bên hông rồi cầm lấy.

Phương Triều Chu cắn răng véo bản thân một cái, khó khăn lắm y mới ổn định được thân thể, “Đệ tử… vô dụng.”

“Biết bản thân vô dụng thì sao còn không đồng ý tẩy tủy? Tu vi ngươi thấp tới nỗi phải tự véo chính mình để giữ tỉnh táo khi nói chuyện với ta, ngày thường nghe giảng rốt cuộc là ngươi nghe được bao nhiêu? Ta thấy ngươi không đặt một chút tâm tư nào cho việc tu luyện cả.”

Chung Ly Việt Thủy câu sau nghiêm khắc hơn câu trước, chỉ sợ nếu là đệ tử tầm thường thì sớm đã bị hắn giáo huấn cho phát khóc.

Nhưng Phương Triều Chu lại đang dùng hết toàn lực để chống đỡ tu vi của Chung Ly Việt Thủy áp chế mình, không thể nghe rõ nổi lời nói của đối phương mà chỉ nghe được có một hai chữ.

Ánh mắt Chung Ly Việt Thủy quan sát vẻ mặt của Phương Triều Chu lại càng không vui hơn, “Nếu đã vậy thì hôm nay ta lập tức thay sư phụ ngươi giáo huấn ngươi thật tốt, đi ra đây!”

Ba chữ cuối Chung Ly Việt Thủy cố ý nhấn mạnh hơn nên Phương Triều Chu nghe thấy.

Y hơi sững sờ rồi nghe lời đi tới.

“Xắn ống quần lên.” Chung Ly Việt Thủy tiếp tục phân phó.

Phương Triều Chu nhận ra Chung Ly Việt Thủy muốn làm gì nên y không khỏi chần chừ. Nhưng Chung Ly Việt Thủy không có kiên nhẫn, thấy y vẫn còn đứng ngây ra đấy thì lập tức giơ tay thi pháp, ống quần của Phương Triều Chu liền tự động cuốn lên, lộ ra hai bắp chân cực kì cân xứng.

“Bộp.”

Giống như có một cái thước vô hình đập vào cẳng chân của Phương Triều Chu, đau đến nỗi y ngã thẳng về phía trước, nhưng Chung Ly Việt Thủy nhìn thấy phản ứng của y, ngay sau đó đã có một chiêu pháp giữ y đứng yên tại chỗ.

Cặp mắt uyên ương của Đồ Bạch nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn lên, nó bèn tiến lên phía trước một bước, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Chung Ly Việt Thủy thì không khỏi dừng lại.

Đến đêm.

Phương Triều Chu nhoài người lên giường, vết thương trên cẳng chân làm y đau đến không ngủ được. Cũng không biết Chung Ly Việt Thủy dùng cái gì đánh y mà đánh hai chân xong thì cẳng chân y giờ như bị liệt luôn rồi.

Y vốn nghĩ rằng chỗ da bị đánh nhất định đã thương tích trầm trọng, nhưng trên thực tế y lật qua lật lại cẳng chân mình kiểm tra đến mấy chục lần mà một tẹo vết thương ngoài da cũng không có.

Chung Ly Việt Thủy thực sự là người chơi cao cấp.

Thoạt nhìn bề ngoài Phương Triều Chu hoàn toàn không có bất cứ thương tổn gì, cho dù y có về Nhất Chỉ phong cáo trang thì cũng chẳng ai tin.

Phương Triều Chu thở dài, suy nhược trông chẳng khác gì hoa màu chết bởi sương muối. Hiện giờ y mới ngây người chưa tới hai tháng ở Hoa Lê sơn mà Chung Ly Việt Thủy đã động thủ đánh y, tương lai mấy tháng tiếp theo chắc y sẽ không bị đánh chết chứ?

Hay là chạy trốn? Đi cầu xin sư phụ?

Không được, không có kim sí điểu của Chung Ly Việt Thủy, tuyệt nhiên là y không thể nào chạy được, mạo muội xuống núi chắc chỉ có nước bị quăng nát thành cái bánh nhân thịt.

Hay là bảo Chung Ly Việt Thủy là y không tu luyện nữa? Khiến hắn thả y đi? Rời khỏi Thiên Thủy tông?

Vấn đề nhất là liệu Lê Nhất Diệp có bắt y về Ảm Hồn môn hay không? Y không muốn mông nở hoa, đặc biệt là sau khi nhận thức được về cái ngọc thế cùng kích cỡ với Lê Nhất Diệp kia.

Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra được biện pháp nào hiệu quả, Phương Triều Chu lại thở dài. Chỉ là lần này vừa mới thở dài, y liền phát hiện trên giường có thêm một phần sức nặng.

“Meo.”

Là tiếng của Đồ Bạch.

Phương Triều Chu quay đầu, quả nhiên trong bóng tối nhìn thấy một con mèo cuộn tròn ngồi ở bên mép giường y.

“Đồ Bạch, giờ còn chưa đến giờ Mão mà?”

Đồ Bạch nghe thấy Phương Triều Chu nói vậy thì “meo” một tiếng rồi đứng dậy đi đến bên cẳng chân Phương Triều Chu, tiếp đó y liền cảm nhận được sự ướŧ áŧ.

Cảm giác này làm y nháy mắt nổi da gà khắp cả người, ngay lập tức muốn đuổi Đồ Bạch đi, nhưng y lại chợt phát hiện chỗ được Đồ Bạch liếʍ qua vậy mà không còn đau như trước nữa.

Do dự một lúc xong, Phương Triều Chu vẫn quyết định đuổi Đồ Bạch đi, “Đừng liếʍ nữa, nước miếng ướt lắm, lại còn hơi ghê nữa.”

Y nói xong còn thi thuật rửa sạch cẳng chân, lấy chăn bọc kín mít chân mình không cho Đồ Bạch có cơ hội sáp lại gần cẳng chân y.

Đồ Bạch ngồi xổm trên giường, nó lại “meo” thêm một tiếng, nhưng hiện tại nó không nói được tiếng người nên Phương Triều Chu chẳng hiểu nó đang meo meo cái gì, vậy nên y chỉ nói: “Ta không sao đâu, ngươi đi về đi, ta sợ sư tổ biết ngươi ở chỗ này lại muốn dạy dỗ ta.”

Đồ Bạch nghe được lời của y, nó ngồi xổm trên giường hồi lâu, thấy Phương Triều Chu thật sự không để ý tới mình thì mới đứng dậy theo đường cũ đi về. Nó trở về đình viện của Chung Ly Việt Thủy, vừa chui vào từ khe cửa thì nghe thấy một giọng nói.

“Ngươi đi gặp y?”

“Meo.” Đồ Bạch đáp lại một tiếng.

Chung Ly Việt Thủy nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ, lạnh lùng nói: “Còn may là y không tiếp nhận tình cảm của ngươi, bằng không đêm nay ngươi lại càng có giấc mơ điên rồ hơn.” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt tựa như lưỡi đao đặt xuống người Đồ Bạch, “Tốt nhất là đêm nay ngươi đừng có nằm mơ nữa, nếu không ta sẽ đem ngươi đi thiến.”

Đồ Bạch nghe vậy lập tức khép hai chân lại, cặp mắt uyên ương kia tức thì phủ lên vẻ yếu ớt đáng thương.

Chung Ly Việt Thủy không để ý nó nữa, nằm xuống ngủ. Có điều đêm nay vẫn giống với những đêm trước, hắn ngủ chưa được bao lâu thì lại tiến vào cảnh trong mơ.

Địa điểm trong giấc mơ là Hoa Lê sơn mà hắn quen thuộc, thậm chí còn là tẩm cư của mình.

Trong mơ hắn đang cầm thước khiển trách người thanh niên quỳ gối trước mặt mình giống như ban ngày, chỉ là hắn không đánh cẳng chân của chàng trai kia mà là đánh vào phần lưng dưới.

Mới đánh được vài cái, chàng trai kia đã không chịu nổi suýt ngã lộn xuống, hắn vươn tay ôm được eo rồi ổn định thân thể sắp ngã xuống của y, sau đó hắn nghe thấy đối phương chữ không thành câu mà gọi một tiếng ——

“Con… con…”

“Con” nửa ngày trời vẫn chưa nói được câu kế tiếp.

Hắn nghe thế bèn hỏi lại: “Ngươi cái gì?”

Người thanh niên quay đầu lại, trong đôi mắt là mảng trời sương mù mênh mông, cánh môi mấp máy như hải đường e ấp, “Con mệt mỏi quá, người giúp, giúp con đi, con muốn đột phá Nguyên Anh.” Y dừng lại một chút rồi gọi một cái tên, “Đồ Bạch.”

Chung Ly Việt Thủy bỗng nhiên mở mắt ra, cùng lúc đó Đồ Bạch ngủ trong ổ thình lình hét lên một tiếng cực kì thảm thiết, tiếp đó nó kêu “meo meo meo” không ngừng, nghe qua vô cùng xót xa.

Song đối diện với ánh mắt của Chung Ly Việt Thủy thì lại tắc tịt, oan ức mà thu mình lại thành một cục.

Hôm sau Phương Triều Chu nhớ kỹ lời dạy bảo, cho dù Đồ Bạch có chui vào tịnh thất nhìn lén y tắm gội, uống nước y vừa tắm thì y đều kệ, nhanh chóng rửa mặt xong xuôi rồi vội vã đi đến đình viện của Chung Ly Việt Thủy.

“Đệ tử vấn an sư tổ.” Phương Triều Chu cách cánh cửa hô một tiếng.

Dứt lời, cánh cửa tức khắc mở ra, Phương Triều Chu nghe thấy tiếng cửa mở thì thân thể cứng đờ, đến khi buông tầm mắt xuống nhìn thấy một đôi giày tuyết trắng, cả người y hoàn toàn cứng ngắc.

“Còn đau không?” Chủ nhân của đôi giày hỏi.

Phương Triều Chu véo bản thân liên tục mới có thể trả lời: “Bẩm… sư tổ, không đau.”

Nói xong y lén lút muốn lùi về phía sau một chút, không thể tiếp xúc với Chung Ly Việt Thủy gần quá, gia hỏa này chẳng khác gì mê dược, càng đến gần càng hoa mắt.

Tuy nhiên Phương Triều Chu còn chưa dịch được bước nào đã nghe thấy câu tiếp theo của Chung Ly Việt Thủy.

“Không đau sao? Để ta nhìn xem.”