Linh lực theo lòng bàn tay hạ xuống kề sát làn da mà thâm nhập vào, Phương Triều Chu vì dòng linh lực bất thình lình này mà nhíu mày lại. Khác với linh lực của Tiết Đan Dung khi ở hồ băng thâm nhập vào, linh lực của Chung Ly Việt Thủy thực sự là hùng mạnh và ngang ngược quá mức, chỉ trong giây lát mà trên trán y đã chảy chút mồ hôi lạnh.
Linh lực không thuộc về y đang du tẩu trong cơ thể y, còn linh lực thuộc về y lại bởi vì có kẻ cường đại mạnh mẽ tiến đến một cách đột ngột từ bên ngoài mà thấp thỏm lo sợ, chúng lùi về thức hải, mặc cho đối phương chiếm cứ thân xác này.
Phương Triều Chu cảm thấy cổ tay của mình đang bị nắm lấy giống như bị lửa thiêu đốt, hơn nữa là sự đau đớn không chỉ giới hạn trong một chỗ kia. Từ trước đến nay y vốn sợ đau, giờ bất chấp người kia là sư tổ của mình mà định giãy giụa, nhưng y mới di chuyển được một tẹo, Chung Ly Việt Thủy đã gọi tên y.
“Phương Triều Chu.”
Ba chữ kia chui vào lỗ tai y.
Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, Phương Triều Chu nhìn người đàn ông trước mắt này, cánh môi y hơi phát run, bây giờ cho dù y có đau đớn thì cũng không có cách nào để mà giãy giụa. Trong mắt tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, y yếu ớt tựa như con kiến hôi, nhìn vào đối phương, nghe thấy giọng của đối phương thì y chỉ có nước hoa mắt chóng mặt.
Bạch Hổ bị động tĩnh trên mình làm cho bừng tỉnh, nó ngẩng đầu lên vừa vặn thấy được Chung Ly Việt Thủy liền nịnh nọt mà gọi một tiếng “Chung Ly đại nhân”, rồi nó lại cúi xuống nhìn Phương Triều Chu sắc mặt vừa tái nhợt vừa ứa ra mồ hôi lạnh.
Đôi mắt uyên ương của nó đảo quanh, ỷ vào sự mềm mại của động vật họ mèo mà nó nâng nửa thân thể của mình lên, cái đầu hổ cúi xuống vươn lưỡi liếʍ hết tất cả mồ hôi lạnh trên trán của Phương Triều Chu đi.
Phương Triều Chu: “…”
Càng đau hơn.
Đầu lưỡi của con mèo thối này toàn là gai ngược!
Ánh mắt của Chung Ly Việt Thủy tối sầm lại bởi động tác của Bạch Hổ, “Đồ Bạch, không được chạm vào y.”
Bạch Hổ kêu “meo” một tiếng rồi lại ngoan ngoãn nằm trở lại, tiếp tục làm cái đệm thịt hổ cho Phương Triều Chu gối lên nó.
Song do động tác của nó mà cái trán kia của Phương Triều Chu đã nổi đỏ lên rõ rệt, lại thêm việc nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy khiến cho đôi mắt y như ngập trong sương mù mênh mông, làm tăng thêm vẻ gầy yếu đáng thương.
Lát sau, cuối cùng Chung Ly Việt Thủy cũng rút tay lại, hắn đứng dậy nhìn Phương Triều Chu giờ chỉ có thể nằm choáng váng, “Tư chất của ngươi quá kém, trong nửa năm này mà muốn đột phá Nguyên Anh thì gần như là mơ mộng hão huyền.”
Thật ra lời này không đúng, tư chất của Phương Triều Chu ở giữa đông đảo các tu sĩ khác không tính là kém, thậm chí có thể nói là ưu tú, bằng không thì y cũng sẽ không được nhận vào Thiên Thủy tông. Nhưng ở trong mắt một cường giả như Chung Ly Việt Thủy thì chính là không đáng một đồng nào hết.
“Nhưng cũng không phải không có khả năng, có một phương pháp —— tẩy tủy.” Chung Ly Việt Thủy lạnh lùng nói.
Tẩy tủy, là sử dụng vô số đan dược quý hiếm cải tạo lại tư chất của chính mình, nhưng phương pháp này có rủi ro cực kì lớn. Có người nhờ việc tẩy tủy mà trở thành kỳ tài, nhưng cũng có ngươi sau khi tẩy tủy lại trở thành phế nhân.
Đương nhiên cũng có thể nâng cao xác suất thành công lên, chính là trong quá trình tẩy tủy phải có một cường giả trông chừng toàn bộ quá trình, lỡ như có sai sót xảy ra thì còn có thể kịp thời xoay chuyển cục diện.
Lời Chung Ly Việt Thủy nói làm y không khỏi ngẩn người. Y vặn vặn khuôn mặt để tránh việc nhìn thấy mặt của đối phương rồi mới có thể gian nan mở miệng: “Sư tổ, con…”
Chung Ly Việt Thủy không nghe Phương Triều Chu nói mà trực tiếp cắt ngang, “Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có định tẩy tủy hay không, còn những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Không… muốn!” Phương Triều Chu sợ Chung Ly Việt Thủy không nghe rõ, y cố gắng lặp lại một lần nữa, “Không định!”
Câu chữ rõ ràng, tuyệt đối không làm cho người khác nghe nhầm.
Chung Ly Việt Thủy: “…”
Cặp mắt màu xám nhạt kia lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng sẽ có người từ chối chuyện này. Đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, nếu có một cường giả cảnh giới Đại Thừa tình nguyện giúp mình tẩy tủy thì chắc hẳn phải mừng rõ như điên.
Mà Phương Triều Chu từ chối Chung Ly Việt Thủy trong lòng lại cực kỳ minh bạch, tuy rằng y chưa từng trải qua việc tẩy tủy, nhưng y đã đọc nguyên tác. Trong nguyên tác có một vai nam phụ yêu Tiết Đan Dung nhưng lại không có được nên đã lựa chọn tẩy tủy.
Những lời văn miêu tả sự thống khổ kia khiến cho Phương Triều Chu như lạc vào cảnh ngộ đó, dưa hấu trong tay cũng không còn ngon nữa.
hạt y.
Chương 32 | Mục lục | Chương 34
Linh lực theo lòng bàn tay hạ xuống kề sát làn da mà thâm nhập vào, Phương Triều Chu vì dòng linh lực bất thình lình này mà nhíu mày lại. Khác với linh lực của Tiết Đan Dung khi ở hồ băng thâm nhập vào, linh lực của Chung Ly Việt Thủy thực sự là hùng mạnh và ngang ngược quá mức, chỉ trong giây lát mà trên trán y đã chảy chút mồ hôi lạnh.
Linh lực không thuộc về y đang du tẩu trong cơ thể y, còn linh lực thuộc về y lại bởi vì có kẻ cường đại mạnh mẽ tiến đến một cách đột ngột từ bên ngoài mà thấp thỏm lo sợ, chúng lùi về thức hải, mặc cho đối phương chiếm cứ thân xác này.
Phương Triều Chu cảm thấy cổ tay của mình đang bị nắm lấy giống như bị lửa thiêu đốt, hơn nữa là sự đau đớn không chỉ giới hạn trong một chỗ kia. Từ trước đến nay y vốn sợ đau, giờ bất chấp người kia là sư tổ của mình mà định giãy giụa, nhưng y mới di chuyển được một tẹo, Chung Ly Việt Thủy đã gọi tên y.
“Phương Triều Chu.”
Ba chữ kia chui vào lỗ tai y.
Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, Phương Triều Chu nhìn người đàn ông trước mắt này, cánh môi y hơi phát run, bây giờ cho dù y có đau đớn thì cũng không có cách nào để mà giãy giụa. Trong mắt tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, y yếu ớt tựa như con kiến hôi, nhìn vào đối phương, nghe thấy giọng của đối phương thì y chỉ có nước hoa mắt chóng mặt.
Bạch Hổ bị động tĩnh trên mình làm cho bừng tỉnh, nó ngẩng đầu lên vừa vặn thấy được Chung Ly Việt Thủy liền nịnh nọt mà gọi một tiếng “Chung Ly đại nhân”, rồi nó lại cúi xuống nhìn Phương Triều Chu sắc mặt vừa tái nhợt vừa ứa ra mồ hôi lạnh.
Đôi mắt uyên ương của nó đảo quanh, ỷ vào sự mềm mại của động vật họ mèo mà nó nâng nửa thân thể của mình lên, cái đầu hổ cúi xuống vươn lưỡi liếʍ hết tất cả mồ hôi lạnh trên trán của Phương Triều Chu đi.
Phương Triều Chu: “…”
Càng đau hơn.
Đầu lưỡi của con mèo thối này toàn là gai ngược!
Ánh mắt của Chung Ly Việt Thủy tối sầm lại bởi động tác của Bạch Hổ, “Đồ Bạch, không được chạm vào y.”
Bạch Hổ kêu “meo” một tiếng rồi lại ngoan ngoãn nằm trở lại, tiếp tục làm cái đệm thịt hổ cho Phương Triều Chu gối lên nó.
Song do động tác của nó mà cái trán kia của Phương Triều Chu đã nổi đỏ lên rõ rệt, lại thêm việc nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy khiến cho đôi mắt y như ngập trong sương mù mênh mông, làm tăng thêm vẻ gầy yếu đáng thương.
Lát sau, cuối cùng Chung Ly Việt Thủy cũng rút tay lại, hắn đứng dậy nhìn Phương Triều Chu giờ chỉ có thể nằm choáng váng, “Tư chất của ngươi quá kém, trong nửa năm này mà muốn đột phá Nguyên Anh thì gần như là mơ mộng hão huyền.”
Thật ra lời này không đúng, tư chất của Phương Triều Chu ở giữa đông đảo các tu sĩ khác không tính là kém, thậm chí có thể nói là ưu tú, bằng không thì y cũng sẽ không được nhận vào Thiên Thủy tông. Nhưng ở trong mắt một cường giả như Chung Ly Việt Thủy thì chính là không đáng một đồng nào hết.
“Nhưng cũng không phải không có khả năng, có một phương pháp —— tẩy tủy.” Chung Ly Việt Thủy lạnh lùng nói.
Tẩy tủy, là sử dụng vô số đan dược quý hiếm cải tạo lại tư chất của chính mình, nhưng phương pháp này có rủi ro cực kì lớn. Có người nhờ việc tẩy tủy mà trở thành kỳ tài, nhưng cũng có ngươi sau khi tẩy tủy lại trở thành phế nhân.
Đương nhiên cũng có thể nâng cao xác suất thành công lên, chính là trong quá trình tẩy tủy phải có một cường giả trông chừng toàn bộ quá trình, lỡ như có sai sót xảy ra thì còn có thể kịp thời xoay chuyển cục diện.
Lời Chung Ly Việt Thủy nói làm y không khỏi ngẩn người. Y vặn vặn khuôn mặt để tránh việc nhìn thấy mặt của đối phương rồi mới có thể gian nan mở miệng: “Sư tổ, con…”
Chung Ly Việt Thủy không nghe Phương Triều Chu nói mà trực tiếp cắt ngang, “Ngươi chỉ cần nói cho ta, ngươi có định tẩy tủy hay không, còn những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Không… muốn!” Phương Triều Chu sợ Chung Ly Việt Thủy không nghe rõ, y cố gắng lặp lại một lần nữa, “Không định!”
Câu chữ rõ ràng, tuyệt đối không làm cho người khác nghe nhầm.
Chung Ly Việt Thủy: “…”
Cặp mắt màu xám nhạt kia lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng sẽ có người từ chối chuyện này. Đối với bất cứ tu sĩ nào mà nói, nếu có một cường giả cảnh giới Đại Thừa tình nguyện giúp mình tẩy tủy thì chắc hẳn phải mừng rõ như điên.
Mà Phương Triều Chu từ chối Chung Ly Việt Thủy trong lòng lại cực kỳ minh bạch, tuy rằng y chưa từng trải qua việc tẩy tủy, nhưng y đã đọc nguyên tác. Trong nguyên tác có một vai nam phụ yêu Tiết Đan Dung nhưng lại không có được nên đã lựa chọn tẩy tủy.
Những lời văn miêu tả sự thống khổ kia khiến cho Phương Triều Chu như lạc vào cảnh ngộ đó, dưa hấu trong tay cũng không còn ngon nữa.
Cuối cùng nam phụ kia tẩy tủy thất bại, hoàn toàn trở thành phế nhân, con đường tu tiên không còn nữa, đến cả một người thường còn không bằng, kết cục chốt hạ là rời khỏi thị trường chứng khoán (1).
Phương Triều Chu muốn rời khỏi thị trường chứng khoán, nhưng kiểu rời khỏi này quá mức rợn người.
Điều quan trọng nhất là y thực sự rất sợ đau.
“Ngươi không muốn?” Chung Ly Việt Thủy nhăn mày.
Phương Triều Chu bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, triệu hồi lại thần trí rõ ràng giây lát, “Thưa sư tổ, con… Phương Triều Chu trời sinh ngu dốt, không dám vọng tưởng. Hơn nữa nếu phải làm phiền sư tổ thì lại càng khiến con thấp thỏm lo âu, con ở Hoa Lê sơn tu luyện, nghe sư tổ dạy bảo đã làm phiền sư tổ quá nhiều rồi.”
Giọng nói của Bạch Hổ sai thời điểm vang lên, “Meo, vẫn nên song tu đi, song tu nhiều…”
Lời còn chưa dứt, nó đã bị hạ cấm ngôn thuật.
Chung Ly Việt Thủy thi pháp xong, ánh mắt hắn hoàn toàn trầm xuống, “Một khi đã vậy thì tại sao nhiều ngày nay ngươi không đến nghe giảng bài?”
Phương Triều Chu do dự một chút, cuối cùng y vẫn nói thật, “Không… đi, Đồ Bạch bảo nếu đã đến trễ vậy thì không cần phải đi nghe giảng nữa… Cho nên… con liền tự mình tu luyện.”
Chung Ly Việt Thủy trầm mặc trong chớp mắt, “Ngày mai ta sẽ bảo người đến gọi ngươi, nếu như vẫn không tới, nơi này của ta không chứa chấp loại người rảnh rỗi như vậy, ngươi đến từ chỗ nào thì liệu mà ra từ chỗ đó.”
Hắn nói xong liền phất tay áo rời đi, có điều đi được vài bước thì đã dừng lại, “Đồ Bạch.”
Thanh âm lạnh tột độ.
Bạch Hổ hơi do dự nhưng vẫn đứng dậy đuổi kịp Chung Ly Việt Thủy. Chẳng qua dù nó theo sát gót hắn nhưng chỉ vừa mới quay đầu lại nhìn Phương Triều Chu thì cái đầu hổ đã bị pháp thuật nghiêm khắc đánh một cái, cuối cùng nó mới kẹp chặt cái đuôi lại, không dám ngoảnh đầu nữa.
Phương Triều Chu bị bỏ lại tại chỗ thấy một người một hổ rời đi thì dạng người thành hình chữ đại
(大). Đột nhiên trong lòng y dâng lên nỗi lo lắng về tương lai của mình, lúc trước y có hỏi Đồ Bạch nằm mơ cái gì. Đồ Bạch thế mà lại rất thông minh, một chữ nó cũng không chịu hé răng, hỏi đến mức nào cũng không mở miệng, nhọc công y còn vuốt lông cho nó một trận, vuốt tới mức tiếng khò khè vang cả trời đất.
Cả người Bạch Hổ toàn là lông xù xù, nó vừa hòa hoãn thì Phương Triều Chu liền mệt muốn tắc thở, bản tính của con sâu ngủ trỗi dậy khiến y không khỏi gối vào đối phương để ngủ một giấc, ai ngờ lại bị Chung Ly Việt Thủy thấy được.
Đồ Bạch nói không phải ngày mai Chung Ly Việt Thủy mới trở lại sao? Thế nào mà nhanh như vậy hắn đã trở về?
Còn nữa, giấc mơ của Chung Ly Việt Thủy với Đồ Bạch thế mà lại tương thông với nhau, chắc không phải là giấc mộng cực kì kỳ quái đúng chứ?
Cùng lắm là mơ thấy y vuốt vuốt lông linh tinh đi.
Nhưng mà Chung Ly Việt Thủy bảo sẽ có người gọi y dậy, thế thì người kia là ai?
Ngày hôm sau ánh mặt trời còn chưa tỏ, Phương Triều Chu đã gặp được người gọi y rời giường, không đúng, chính xác mà nói thì đây chính là một con mèo tên Đồ Bạch.
Tuy nhiên Đồ Bạch giống như bị hạ pháp thuật, nó vừa thấy Phương Triều Chu tỉnh lại liền meo meo mấy tiếng, nhưng vẫn không nói được tiếng người.
Phương Triều Chu ngẩn người, “Sư tổ hạ pháp thuật xuống ngươi? Nên ngươi không thể nói chuyện?”
Đồ Bạch gật đầu rồi dùng cái móng vuốt nhỏ xù xù lông lay ống tay áo của y, lay nửa ngày mà y vẫn chưa dậy làm cho nó tức đến nỗi ria mèo cũng lệch cả ra.
Phương Triều Chu thấy nó như vậy thì bỗng ngầm hiểu, “Có phải hiện giờ ngươi không chỉ không nói được tiếng người mà cả dáng vẻ Bạch Hổ cũng không biến được?”
Y đoán chuẩn rồi, bây giờ Đồ Bạch xác thực chỉ là một con mèo.
Phương Triều Chu vui như tết, thế là lại có động lực để hít mèo tiếp rồi, y đứng dậy ôm Đồ Bạch vào trong ngực mình, vuốt lông mèo một phen thật đã, vuốt đến mí mắt của Đồ Bạch trợn ngược cả lên, hận không thể xuống khỏi người Phương Triều Chu.
Nếu không phải Phương Triều Chu còn giữ được lý trí, nhớ kỹ lời Chung Ly Việt Thủy nói thì thiếu chút nữa y đã không thể rời giường được.
Trước khi Phương Triều Chu đi đến chỗ của Chung Ly Việt Thủy thì sẽ có thói quen tắm gội thay quần áo trước, mấy ngày trước đó Đồ Bạch còn có thể biến thành dáng vẻ Bạch Hổ nên y cố ý tránh khỏi nó. Tuy rằng giờ Đồ Bạch không biến được nhưng y vẫn cảnh giác, sau khi bố trí xong kết giới bên ngoài tịnh thất thì y mới dám cởϊ qυầи áo xuống nước.
Tịnh thất chuẩn bị nước ấm chu đáo trong thời gian dài, cực kỳ thuận tiện.
Phương Triều Chu tuy biết thuật Tịnh Thân có khả năng thanh khiết thân thể, nhưng y đã từng làm người hiện đại nên vẫn thích dùng nước để tắm rửa hơn. Ở Tri Xuân châu vốn dĩ không có điều kiện, còn ở đây ngâm nước tắm rửa lại thành việc mà y thích làm nhất, chung quy là y không có thoại bản lại càng không có đồ ăn vặt.
Ngâm khoảng một khắc, Phương Triều Chu mới ra khỏi nước, y vừa xoay người lấy quần áo chuẩn bị mặc vào thì chợt đối diện với một đôi mắt uyên ương tròn xoe.
Y đã quên mất một việc, cho dù Đồ Bạch có bị Chung Ly Việt Thủy hạ pháp thuật thì tu vi của nó vẫn cao hơn y, chuyện phá vỡ kết giới của y dễ như trở bàn tay.
Đồ Bạch ngồi xổm cách đó không xa, không biết đã nhìn bao lâu. Nó nhìn qua Phương Triều Chu, “meo meo” hai tiếng rồi đi đến cạnh hồ nước, móng vuốt của nó thọc xuống hồ tạo ra những gợn sóng lay động, sau đó nó cúi cái đầu mèo xuống.
Song đầu lưỡi của nó còn chưa chạm tới thì đã bị Phương Triều Chu nắm lấy cổ.
“Không thể uống.” Y nhìn thấy ý định muốn uống nước y vừa tắm của Đồ Bạch liền vội vàng ngăn lại.
Đồ Bạch bị nắm lấy cổ nhưng vẫn không chịu từ bỏ, vẫn còn cố chấp muốn thò đầu ra. Phương Triều Chu thấy nó như vậy bèn dứt khoát ôm Đồ Bạch lên bước ra khỏi bể tắm.
Phương Triều Chu một tay ôm mèo, tay khác túm lấy áo đơn trên chỗ bình phong, y mặc quần áo một cách cực kỳ khó khăn, sau cùng thì y cũng không thể không bỏ Đồ Bạch ra ngoài cửa rồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Đai lưng còn chưa kịp thắt, Đồ Bạch đã lại nhảy vào từ cửa sổ.
Do là Đồ Bạch nháo đến nhường này nên lúc Phương Triều Chu chạy đến đình viện của Chung Ly Việt Thủy thì đã qua giờ chính Mão, khi y đến ngoài cửa phòng thì có hơi xấu hổ mà hướng người trong phòng vấn an, “Đệ tử vấn an sư tổ, cung chúc sư tổ mạnh khỏe.”
Giọng của Chung Ly Việt Thủy một lát sau mới cất lên, “Ngươi đến muộn.”
Đối với Phương Triều Chu mà nói, mỗi lần nói chuyện với Chung Ly Việt Thủy đều là một chuyện vô cùng gian nan. Y đặt tay ở bên chân, không tiếng động véo chân mình thì mới có thể miễn cưỡng trả lời, “Con có lỗi thưa sư tổ.”
“Nếu đã đến trễ vậy thì ta phạt ngươi, ngươi có dị nghị gì không?” Thanh âm của Chung Ly Việt Thủy bình tĩnh.
Có cũng cũng không dám nói.
“Con không có.” Phương Triều Chu chỉ có thể nói vậy.
Lúc này Đồ Bạch ghé vào bên chân Phương Triều Chu hướng về phía gian phòng kêu “meo” một tiếng thật dài, Phương Triều Chu chẳng hiểu nó đang nói cái gì cả, nhưng rất nhanh Đồ Bạch đã vào phòng. Lát sau, giọng của Chung Ly Việt Thủy lần thứ hai vang lên, “Ngươi tiến vào.”
Phương Triều Chu nghe thấy lời này thì hơi sửng sốt.
Y chưa từng đi vào phòng của Chung Ly Việt Thủy, đối với y đây chẳng khác gì với cấm địa, đi vào chỉ có chết.
“Sư tổ bảo con tiến vào sao?” Phương Triều Chu sợ mình nghe nhầm.
Chung Ly Việt Thủy “ừ” một tiếng, hình như hắn không thấy Phương Triều Chu di chuyển nên ngữ khí lạnh xuống đôi chút, “Muốn ta đi ra mời ngươi đi vào?”
Phương Triều Chu gần như là véo nát chân mình, chỉ có vậy thì y mới có thể duy trì sự tỉnh táo. Thật ra y không thích đối diện với Chung Ly Việt Thủy cho lắm, vì nghe thấy giọng của đối phương đã đủ để làm y hôn mê rồi, đợi lát nữa đi vào nhìn thấy Chung Ly Việt Thủy chân chính, vậy thì y lại chẳng càng bất tỉnh hơn sao?
Đoán chừng sẽ lại giống như hôm qua vậy.
Nhức đầu.
Chung Ly Việt Thủy muốn phạt y thì sẽ phạt như nào? Chắc không phải dùng pháp thuật đánh y chứ?
Song dù có nhức đầu hay không muốn đi vào thế nào đi chăng nữa thì Phương Triều Chu cũng không trốn nổi.
Y thấy chết không sờn mà tiến lên hai bước đặt tay lên trên cửa, nhưng khi lòng bàn tay dán vào cánh cửa lạnh lẽo, y lại dừng lại.
Thật sự không muốn đi vào.
“Meo.” Trong phòng truyền đến tiếng kêu của Đồ Bạch, giống như đang thúc giục.
Phương Triều Chu cắn chặt răng, tay hơi vận sức đẩy cửa phòng ra.