Chương 41

.

Bạch Cảnh Việt nói: “Lần trước còn nghĩ rằng ông ta tên chuyên đi lừa đảo người khác, không nghĩ tới hắn lại là bọn buôn người, cha, các người nhanh chóng bắt hắn lại chịu tội pháp luật đi.”

Khi ăn cơm xong, Lâm Khương Dạ không cần ai đưa mình, “Dạ con xuống dưới lầu liền gọi xe về.”

Bạch Cảnh Việt đưa cô lên xe, sau đó quay trở lại phòng, từ ngăn kéo cuối cùng sâu bên trong lấy ra một cái vòng tay tự làm, chỉ màu đỏ có mặt dây là một cái tinh xảo Tiểu Kỳ Lân bằng ngọc, cái này vòng tay này là của Lâm Khương Dạ đưa cho hắn, cậu ấy nói đây là lúc trước giúp người ta tìm động vật nhỏ, tích góp hai năm kim quang công đức kim quang đều nằm trong Kỳ Lân này.

Bạch Cảnh Việt lấy vòng tay mang vào cổ tay bên trái, ngày mai Lâm Khương Dạ mà thấy được, không biết cậu ấy nghĩ gì không? Nghĩ nghĩ, hắn lại đem vòng tay tháo ra, nhắn cho Lâm Khương Dạ: 【 Về đến nhà chưa? 】

【 Mới vừa xuống xe. 】

Lâm Khương Dạ mới vừa buông di động, nhìn đến bên cạnh cột điện, có một người nam nhân mặc đồ màu trắng đang đứng đó, một đầu tóc dài nhuộm thành màu trắng, trâm cày tóc lỏng lẻo treo trên đầu.

Lâm Khương Dạ mắt nhìn thẳng, không để ý tới những người kỳ kỳ quái quái này.

Nam nhân mặc Bạch y cất tiếng nói, âm thành như tiếng trời đặc biệt dễ nghe, “Tiểu muội muội, ta bị lạc đường.”

Lâm Khương Dạ lấy ra điện thoại, chụp mấy tấm ảnh có giá trị nhan sắc cao giả làm thần tiên ảnh chụp cho hắn xem, sau đó nắm một ít tóc trắng của hắn, “Ta cảnh cáo ngươi, ảnh chụp của ngươi ta đã gửi cho Linh Quản cục, nếu ta mà xảy ra chuyện gì, có cọng tóc này của ngươi, cho dù là trên trời gay dưới đất Linh Quản cục đều có thể tìm được ngươi.”

Nam nhân xinh đẹp tựa tiên trên trời đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khóe miệng giơ lên, cười nghiêng ngả không thẳng nổi eo, theo sau biến mất không thấy.

Lâm Khương Dạ biết, tên này không phải người bình thường, vọng tưởng dựa vào nhan sắc không giống phàm nhân tới để dụ dỗ cô, cô nhìn qua có như vậy ngu xuẩn sao?

Khi về đến nhà, Lâm Khương Dạ nhìn thấy Đường Tự Ninh cầm gương chân tay luống cuống bộ dáng, cô cười tới ngã trái ngã phải.

Đường Tự Ninh hung tợn nói: “Không được cười, thuốc bột của ngươi không dùng được nữa.”

Lâm Khương Dạ vội ngừng cười, sừng trên đầu Đường Tự Ninh đã dài mọc ra tới bên ngoài, thuốc bột đã không thể áp chế, xem ra buổi tối hôm nay chính là thời gian lịch kiếp.

Lâm Khương Dạ trước tiên thu thập mọi thứ chuyển bị đồ đầy đủ vào ba lô, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đường Tự Ninh hỏi: “Không thể ở tại đây được à, ta cảm thấy ở trong thành lịch kiếp sẽ an toàn hơn.”