.
Lâm Khương Dạ đem thuốc bột còn thừa bỏ lại vào bình giao cho Đường Tự Ninh, nói với hắn này đó hẳn là đủ dùng đến hắn lịch kiếp, A Phúc đối Đường Tự Ninh như cũ địch ý, nôn nóng bất an ở cửa sổ thượng đi tới đi lui muốn ra khỏi đây.
Lâm Khương Dạ hỏi: “Lam lam, cậu đem A Phúc mang về nuôi mấy ngày được không.”
Diêu Lam Lam một ngụm đáp ứng, ra cửa thời điểm hảo tâm nhắc nhở Đường Tự Ninh, “Lão đường, Giang Thành xuất hiện cái đạo sĩ đen năm đồng, ngươi cần phải chú ý một chút, trời tối không cần một người ra cửa, cẩn thận kẻo bị hắn chú ý bị xem như dược liệu mà tóm ngươi.”
Lâm Khương Dạ cũng có lo lắng phương diện này, “Đường Tự Ninh, nếu không ngươi đi quán sủi cảo phô nhà ta ngủ dưới đất đi, nhà ta có cấm chú, lão già kia vào không được.”
Đường Tự Ninh làm Lâm Khương Dạ yên tâm nói, “Tiểu gia ta như vậy rất có thể đánh, không sợ như hắn một lão già mau xuống mồ.”
Nhà Lâm Khương Dạ quán sủi cảo phô cùng tiệm tạp hóa của nhà Diêu Lam Lam không cùng đường, hai người cùng nhau lái xe máy điện, khi tới giao lộ thì tách ra, khi quẹo vào nhà, Lâm Khương Dạ nhìn thấy dáng người đĩnh bạt của Bạch Cảnh Việt đang đứng trước cửa quán sủi cảo của nhà mình.
“Tôi không phải nói buổi tối sẽ trở về thực muộn sao, như thế nào ngươi còn chờ ở đây nha?” Thời điểm còn ở nhà Đường Tự Ninh, Lâm Khương Dạ có nhận được điện thoại của Bạch Cảnh Việt, hỏi nàng khi nào về nhà, Lâm Khương Dạ có nói phải tới khuya.
Bạch Cảnh Việt giúp Lâm Khương Dạ đem xe máy điện đẫn vào nhà sạc điện hộ cô, lại đem hộp cơm cho Lâm Khương Dạ, “Mẹ tôi kêu tôi đưa cho cậu này là xương sườn, cậu để vào tủ lạnh ngày mai ăn đi.”
“Cảm ơn.”
Lâm Khương Dạ mở nắp ra, món này thơm quá đi mất, bận đến bây giờ, cơm chiều cô còn chưa có ăn đâu, xương sườn cùng tôm lớn phóng tới lò vi sóng làm nóng một chút, cùng một cái bánh bao lạnh, Lâm Khương Dạ ngồi ở quầy bắt đầu ăn.
“Sau cậu còn chưa về nữa?” Lâm Khương Dạ hỏi.
“Cậu tìm được A Phúc chưa?” Bạch Cảnh Việt đột nhiên phát hiện, trước kia Lâm Khương Dạ làm cơm mang tới trường học cho hắn thật ngon, đẹp mắt, mà bản thân Lâm Khương Dạ ăn cơm lại rất đơn giản, “Tôi nếu không đem đồ ăn tới, thì buổi tối nay cậu chuẩn bị ăn cái gì?”
Lâm Khương Dạ có chút nhìn không thấu Bạch Cảnh Việt, lúc trước không phải rất phiền chán cô hay sao, “Trong nhà có mì gói.”
Bạch Cảnh Việt xem cô ăn ngon như vậy, nói: “Lần sau muốn ăn xương sườn, thì tới nhà tôi.”
Lâm Khương Dạ cúi đầu, “Như vậy thật ngượng ngùng, vẫn là thôi đi.”
.