Trường này ai cũng biết Lâm Khương Dạ thích Bạch Cảnh Việt, mỗi khi Bạch Cảnh Việt đi thi đấu, toàn khối cũng chỉ có mình Lâm Khương Dạ, là nữ sinh duy nhất xin nghỉ để đi xem thi đấu, sắp tới lúc, Cảnh ca sẽ chịu thiên kiếp, cô tất nhiên là không yên tâm.
Lâm Khương Dạ vì theo đuổi Cảnh ca còn rất ganh đua, tới chuyện có thiên kiếp đều soạn ra tới.
Khi Lâm Khương Dạ cùng cảnh ca nói những lời này ở bên ngoài phòng thay quần áo, một nữa thành viên trong lớp đều nghe được, mọi người còn cười khuyên Bạch Cảnh Việt liền chấp nhận Lâm Khương Dạ đi.
Khi dần tới gần cổng trường, mây đen vừa vặn tản ra, xe còn không có dừng lại hoàn toàn, Lâm Khương Dạ liền cầm lấy ba lô phóng xuống xe, lúc đi ngang qua Bạch Cảnh Việt, không có dừng lại mà còn tăng tốc.
Dương Lâm Thụy đẩy đẩy Bạch Cảnh Việt đang nhắm mắt dưỡng thần Bạch Cảnh Việt một cái, “Cảnh ca, ngươi không đuổi theo Lâm Khương Dạ sao, cậu ấy giống như đang sinh khí đâu.”
Phía sau càng có bạn học nhỏ giọng nghị luận, “Lâm Khương Dạ xuống xe cũng chưa cùng Cảnh ca chào hỏi nha.”
“Cảnh ca đã khẳng định cự tuyệt làm anh trai của cậu ấy, giờ mà thay đổi ý, nếu là ta cũng ngượng ngùng đi.”
“Kỳ thật Khương Dạ cậu ấy là thích Cảnh ca, muốn làm bạn gái của Cảnh ca đi, còn gì mà anh trai cũng chỉ là lấy cớ.”
Bạch Cảnh Việt tháo nón kết đang đội trên đầu xuống, mọi người lập tức im lặng, khuôn mặt dưới chiếc nón kết vừa mới tháo xuống là một gương mặt gần như hoàn mỹ dung nhan, lại là đội trưởng đội bóng rổ, thân thể cao ráo từ ngoại hình đến dáng người đều là nổi bật, thành viên đội bóng rổ không ai tin tưởng Lâm Khương Dạ là thật sự tìm Bạch Cảnh Việt làm anh trai của cô cả.
Phía trước có một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cổng của trường học khuôn mặt tiều tụy đầy mệt mỏi, trên tay đang cầm tấm hình của một cô gái.
Lâm Khương Dạ có thể nhìn thấy những thứ kỳ quái mà người thường không nhìn thấy được, người phụ nữ phía trước quanh thân đều có kim quang che chở bảo vệ, chứng tỏ người này mấy đời tích góp không ít công đức, Lâm Khương Dạ bấm tay tính một chút, tính được nữ nhi của người này còn sống.
Đi vào lớp học, Diêu Lam Lam đưa cho cô một ly sữa đậu nành cùng hai cái bánh bao thịt, “Này mau ăn đi, tớ đã giúp cậu xin nghỉ phép với thầy Hồ rồi đó.”
“Cám ơn.”
“Lần này đi ra ngoài, cậu cùng Bạch Cảnh Việt có tiến triển gì không?”
“Cậu ta không phải anh trai của tớ, tớ nhầm lẫn.”
Diêu Lam Lam: “Vậy anh trai của cậu là ai nha?”
Lâm Khương Dạ cắn ngụm bánh bao thịt, uống lên miếng sữa đậu nành nói, “Đúng rồi, trước cổng trường có cái a di tìm nữ nhi chuyện này là sao vậy, ngày đó tớ xin nghỉ còn không có nhìn thấy đâu.”
Diêu Lam Lam còn chưa kịp nói thì Bạch Cảnh Việt dẫm lên tiếng chuông báo vào học tiến tới, Diêu Lam Lam vội nói: “Tớ cũng về lớp học đây, giữa trưa tan học chúng mình lại nói tiếp nhé.”