Chương 1: Ác mộng

Lâm Khương Dạ tới đây tìm anh trai của mình, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa to kèm theo sấm chớp rất nguy hiểm, nhắc nhở người dân hạn chế không nên ở lại bên ngoài.

Bạch Cảnh Việt nhìn thấy Lâm Khương Dạ đang đứng ở phía dưới cây đại thụ to lớn dưới nhà, sợ cô bị sét đánh chết, bất đắc dĩ mà đi xuống lầu.

“Lâm Khương Dạ, tôi thật sự không phải anh trai của cậu, mời cậu về cho.”

Lâm Khương Dạ nói: “Anh, hóa rồng phải trải qua sét đánh chín lần, em sợ anh bị nướng thành rồng đen, cho nên đã chuẩn bị phù tránh điện cho anh, anh cho em lưu lại đây đi.”

Bạch Cảnh Việt tức giận nói: “Kiến Quốc yêu quái đã không được thành tinh.”

Lâm Khương Dạ giải thích: “Anh là ở phía trước Kiến Quốc, sự thật.”

Bạch Cảnh Việt tức cười, ông nói gà bà nói vịt, “Được, vậy tôi liền ở tại chỗ này chờ sét đánh hay thứ được gọi là lôi kiếp như cậu nói, nếu cậu nói sai, thì từ đây về sau đều không được xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Trên bầu trời, tia sét chớp nhoáng liên hồi cùng tiếng sấm ỳ đùng báo hiệu mỗi khi nó đến, oanh một tiếng, tia sét đánh giữa bầu trời đêm, phá núi nứt trời. Giận dữ giáng xuống.

Bạch Cảnh Việt bình yên vô sự.

Lâm Khương Dạ mở ra cuốn ghi chú của ba mẹ để lại, miệng lẩm bẩm nói: “Không đúng, tia sét đầu tiên, nếu đúng nói như thế nào cũng nên đem anh đánh ra nguyên hình.”

Bạch Cảnh Việt buồn cười, “Cây to là thứ dẫn điện, cậu muốn bị sét đánh chết sao?”

Lại là một đợt ông nói gà bà nói vịt.

Khi những đợt tia sét đã kết thúc, mặt đất dưới chân Lâm Khương Dạ đang đứng đều nóng hết cả lên, bầu trời đêm như là cái miệng bự bị xé rách, nếu là mưa bão bình thường thì sấm sét sẽ không có cái uy lực này nha, khẳng định có bán yêu đang lịch kiếp.

Mưa to rơi xuống tới, Bạch Cảnh Việt lấy tay che lại đỉnh đầu, “Thừa nhận đi, cậu chính là thích dây dưa với tôi, Lâm Khương Dạ, cậu càng như vậy tôi càng không thích cậu.”

Vừa dứt lời, từ trên bầu trời rơi xuống một khúc xương khô giống như từng khúc của tay chân bị gãy, cháy đen nhìn không ra nguyên hình, than đen giống như một con mắt rồng.

Mắt rồng trợn lên chết không nhắm mắt, không tiếng động lên án Lâm Khương Dạ, “Mở to hai mắt ngươi ra nhìn rõ ràng sao, ta với hắn ai mới là anh trai của ngươi.”

Tiếp theo đó lại là một trận sấm sét kéo tới, sét đánh liên hồi, tia thứ hai rơi xuống, tia thứ ba, tia tư...

Mỗi một chỗ đều là mắt rồng trợn ngược, cười nhạo Lâm Khương Dạ “Ha ha ha, ngươi tìm sai người, tìm sai người, tìm sai…”

........

Lâm Khương bị doạ tỉnh, ác mộng vừa rồi đem cô dọa tỉnh chảy ra một thân mồ hôi lạnh, ở phía trước các bạn học trong lớp của Lâm Khương Dạ đang đứng thành hàng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ đang xem cái gì đó, “Mọi người mau tới đây, trời tối thành như vậy, có phải hay không sẽ có sét đánh?”

Năm nay mưa bão đặt biệt nhiều sấm chớp cũng thường xuyên, Hoàng ngạc nhiên nói: “Ta nghe ai nói khi sét đánh liên tục chín lần là có yêu quái lịch kiếp, vừa rồi các cậu là ai nói?”

Dương Lâm Thụy vội kêu Hoàng câm miệng, “Ngươi là đây là đang ám chỉ Cảnh ca cùng Khương Dạ sao?”