Chương 5

Hai người thảo luận đến lúc mặt trời lặn hẳn, đến lúc ông chủ quán nước lễ phép nhắc nhở bọn họ, hai người mới phát giác ra bản thân đã quá mức không lưu ý, Hàn Anh nhìn ra bầu trời, cậu đoán bây giờ đã tầm 7 giờ tối rồi, cậu có chút lo lắng, không biết bản thân khi trở về, có thể chịu được bao nhiêu roi tiếp.

Vương Vũ nhìn ra cậu đang sợ hãi, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của ông chủ mình, anh không nhịn được mà có chút thương xót, dù gì anh cũng lớn hơn Hàn Anh vài tuổi, luôn coi cậu là em trai mình, khi ở công ty ngoài mấy công việc quá áp lực kia, Ông chủ của anh đã bao giờ chịu đựng qua nỗi đau thể xác.

Hàn Anh chào hỏi một tiếng rồi định mau chóng quay trở lại, nhưng lại bị Vương Vũ cản lại, anh nói:

""Hay là cậu đừng quay lại nữa, để tôi đưa cậu đi, chúng ta rời khỏi đây, xây dựng sự nghiệp, đi một nơi Nguyên Phủ không thể tìm được cậu.""

Hàn Anh nghe vậy có hơi sửng sốt, nhưng cậu lai lắc đầu, cười khổ:

""Tôi biết chúng ta đủ khả năng rời khỏi đây mà không sợ không có chỗ ăn chỗ ở, nhưng cậu nghĩ xem, tôi và cậu kiếp trước đều không có người nhà, nhưng cậu hiện thì có, cậu nghĩ xem tôi đi với cậu, Nguyên Phủ sẽ làm gì Vương thị cậu đây.""

Vương Vũ nghe vậy đôi mắt hơi trừng lớn, đúng vậy, bây giờ Nguyên Phủ kia đều dư sức đập bẹp Vương thị nhỏ bé của anh, sao anh lại có thể nóng vội như vậy, nhưng cách này đã là cách duy nhất rồi, nhìn ông chủ hiện tại còn yếu ớt hơn kiếp trước rất nhiều, ở cái gia đình kia, cón thể sống thọ hay không cũng không biết.

đôi mắt Vương Vũ vô cùng phức tạp mà nhìn Hàn Anh, Hàn Anh hơi nhếch môi cười, thoải mái nói:

""Ánh mắt kia của cậu là có ý gì, tôi biết hiện chúng ta không thể tự do được, nhưng khokng có nghĩa là mãi mãi đều như vậy, tin tôi đi, nhất định sẽ có một ngày, chúng ta sẽ trở lại đỉnh vinh quang.""

Nhìn nụ cười tự tin kia của Hàn Anh, Vương Vũ thở hắt ra, cũng cười theo cậu:

""Vậy ngài nhớ bảo trọng, ....""

Hàn Anh quay đi, phất phất tay, cậu cũng bảo trọng đó, cẩn thận còn bị đánh thảm hơn tôi.

Vương Vũ hơi co giật khóe môi, nhớ ra bản thân mình hiện đang có một ông bố nghiêm khắc, đột nhiêm cảm thấy bản thân vẫn là nên tự thương hại mình trước đã thì hơn.

----

Sau khi trở lại cố gia, vẻ ngoài cậu vẫn là một mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã run rẩy, cậu cắn răng véo vào đùi một cái cho tỉnh táo để tiếp theo đối mặt với mấy ma vương trong Nguyên Phủ.

Quả nhiên khi vùa mới bước đến cửa, Lâm quản gia đã đứng ở của đón, sắc mặt lạnh lùng, nhìn thấy cậu, vẫn không đổi sắc mà tiến lên tiếp đón.

Cùng Lâm Quản gia vào trong, giờ này chính là thời điểm ăn uống cố định của nguyên phủ, may mắn chỉ có dịp đặc biệt mới ăn chung, còn lại đều về phủ đệ riêng của mình dùng bữa tối. Cậu có hơi ngạc nhiên khi Lâm quản gia vậy mà lại dẫn cậu trở về phòng của Nguyên chủ, chần chừ bước vào trong, nguyên lai Cố Từ Lam đã ngồi ở đây đợi sẵn, Cậu cúi thấp người chào hỏi một tiếng, Cố Từ Lam không nói gì, Hàn Anh sắp bị cái không khí ngột ngạt này hun đến hít thở không thông, định lên tiếng nhận lỗi, Cố Từ Lam lại ngắt lời cậu:

""Tôi chưa từng thấy cậu không có phép tắc như vậy trước đây, nói đi, hôm nay đã đi đâu??""

Hàn Anh mím chặt môi, chần chừ một lúc, mới nghĩ ra một cái lý do, mà nói: ""Thiếu gia, là tôi hôm nay tôi cùng các bạn trong lớp đến thư viện học tập, cậu xem cũng đã sắp thi cử, ... xin lỗi vì đã không báo trước cho thiếu gia.""

Nghe thấy lời biện giải kia, Cố Từ Lam khẽ nhếch môi, nhìn cậu thiếu niên có thái độ hoàn toàn khác so với Hàn Anh mà anh biết trước đây, Hàn Anh trước đây sợ hắn nhưng rất lạnh nhạt, khuôn mặt luôn bình tĩnh đạm nhiên, giống như một con rối hoàn mỹ bị ai đó điều khiển, mà hiện tại, cậu lại không giấu được tâm tư trên nét mặt, cậu nghĩ cái gì, hắn đều nhìn ra được, đương nhiên, những lời kia dều là ngụy biện, nhưng hắn cũng không vạch trần cậu ngay, mà nói:

""Học tập, ... thật không ngờ trước giờ cậu luôn đặt gia quy của Nguyên phủ lên đầu, không bao giờ trái phép, vậy mà hôm nay lại vì học tập mà về muộn, cậu có đáng tội???""

Sau lưng Hàn Anh toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cậu cố trấn tĩnh mà nhìn vào đến người đàn ông sắc bén đầy tính xâm lược trước mắt, cậu biết bây giờ dù có nói cái gì cũng bị phạt, chẳng bằng bớt lắm lời, trực tiếp nhận tội:

""Là tôi đáng tôi, xin thiếu gia cứ việc trách cứ.""

Cố Từ Lam híp mắt, giả vờ giả vịt nghi hoặc mà nói:

""Tôi phạt gì, cậu cũng đều nhận sao??.""

Hàn Anh cắn răng gạt gật đầu, không sợ chết mà lao đầu vào lửa như vậy, thật khiến Cố Từ Lam không nhịn được, đưa tay của mình vươn ra, hắn dịu giọng "" Lại đây.""

Chờ Hàn Anh bước đến gần, bàn tay vươn ra kia lập tức đổi hướng ôm lấy vòng eo manh khảnh của thiếu niên, mạnh mẽ ném cậu lên giường.