Tào Tuyết Hoa cười nói: “Có quảng cáo tốt gì thì cũng chẳng đến lượt loại ca sĩ như cậu ta đâu……”
Ninh Mông nhướng mày: “Không nói ra, sao bà biết chứ?”
Tào Tuyết Hoa hơi nghẹn một chút, sau đó bà ta lại tiếp tục nói: “Cậu ta là đột nhiên hot, chẳng ai dám đảm bảo lưu lượng của cậu ta. Quảng cáo đầu chẳng qua chỉ là một thử nghiệm……”
Ninh Mông trực tiếp cắt lời bà ta, cô nói một cách khí phách: “Thiên vương tương lai thì không cần thử nghiệm!”
Tào Tuyết Hoa thấy dáng vẻ chắc nịch của cô thì châm chọc nói: “Con có thể biết trước tương lai sao? Đừng nói đến tương lai có còn nổi hay không, bây giờ phải nói đến ai sẽ ủng hộ cậu ta? Không ai ủng hộ cậu ta thì cũng vô dụng!”
Khóe môi Ninh Mông hơi cong: “Tập đoàn nhà họ Hoắc nhận anh ta, vậy có được hay chưa?”
“……”
Cả văn phòng lập tức yên tĩnh.
Vài giây sau, người đại diện phản ứng lại đầu tiên, anh ta nói một cách khó tin: “Cô nói cái gì?”
Ninh Mông thong thả ung dung cầm tập hợp đồng từ trong túi xách ra, chuyển đến trước mặt mọi người: “Đây là hợp đồng tôi ký cho Lâm Thanh Bắc, hợp đồng quảng cáo người đại diện cho tập đoàn nhà họ Hoắc.”
“Hả!”
Tất cả mọi người hít hà một hơi.
Người đại diện mỗi năm của tập đoàn nhà họ Hoắc, nếu không phải tai to mặt lớn trên quốc tế thì là minh tinh hạng nhất.
Sao lại chọn Lâm Thanh Bắc?!
Tào Tuyết Hoa càng thêm há hốc miệng, bà ta hỏi một cách khó tin: “Sao có thể?!”
Ninh Mông nhếch miệng cười, “Đối với bà mà nói đây đúng là điều không thể. Dù sao thì ngoại trừ ăn với ngủ thì bà chẳng làm được gì ”
Có người dò hỏi: “Cái gì?”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.”
“……”
Châm chọc người khác xong, tâm trạng của Ninh Mông rất tốt, cô rời đi giữa sự cảm thán của mọi người, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Tào Tuyết Hoa nhìn theo cô, tức giận nghiến răng nghiến lợi, sau đó nghĩ đến gì đó nên lại vội vàng chạy theo.
Ninh Mông đẩy cửa tiến vào phòng tổng giám đốc, vừa vào liền thấy Ninh Văn Đào đang ngồi trên ghế, nghiêng đầu mơ màng sắp ngủ.
Nghe được tiếng mở cửa, ông giật mình mở mắt, mệt mỏi nói: “Ây, Mông Mông tới rồi à?”
Ninh Mông thấy dáng vẻ này của ông, bỗng nhiên nghiêng người, chỉ Tào Tuyết Hoa đi theo phía sau: “Cha, nhìn bà ấy kìa! ”
Tào Tuyết Hoa:?
Ninh Văn Đào:?
Ninh Mông đợi ông nhìn sang mới nói, nói với Tào Tuyết Hoa: “Tôi thu lại những gì vừa nói, không phải cái gì bà cũng không được, ít ra bà cũng rất có trách nhiệm.”
Tào Tuyết Hoa:……!!
Ninh Văn Đào cười to mấy tiếng "haha", lúc này không còn mệt nữa. Ông ngồi ngay ngắn, làm lơ Tào Tuyết Hoa đang đen mặt mà hỏi han Ninh Mông: “Sao con lại tới công ty?”
“Tùy tiện đi dạo thôi.”
Ninh Mông trả lời xong, tầm mắt dừng lại trên mấy chồng văn kiện trên bàn.
Tào Tuyết Hoa đã nói: “Văn Đào, anh đã xem qua mấy hạng mục đó chưa?”
Ninh Văn Đào trả lời: “Ừm, nhìn qua hết rồi.”
Tào Tuyết Hoa cười hỏi: “Vậy anh cảm thấy cái nào tốt?”
Ninh Văn Đào tùy ý nói: “Mấy bộ phim này cũng đang hot, cô tìm nhà đầu tư, chọn một bộ là được. ”
Tào Tuyết Hoa gật đầu, vừa định mang tài liệu đi thì bị một đôi tay nhỏ dài chộp lấy tài liệu.
Tào Tuyết Hoa sửng sốt, “Mông Mông, đây là tư liệu đầu tư điện ảnh, thuộc về quyết sách quan trọng của công ty, không được đùa giỡn, con mau trả lại cho mẹ .”
Ninh Mông liếc bà ta một cái, “Gấp gì chứ? "
Cô lật mở mấy tập tài liệu kia, vừa đánh mắt đến 《 Rời đến sao Hỏa 》thì hai mắt cô lập tức phát sáng.
Cô hưng phấn chỉ vào nó rồi nói: “Cha, đầu tư bộ phim này đi!”
Bộ phim này sắp trở thành bộ phim bom tấn.
Nhưng ——
“Không được!”