Chương 49: Cô Chính Là Thiên Sứ

Lúc Ninh Mông đến công ty thì trong phòng họp đang tranh chấp cực kỳ gay gắt.

Người đại diện Kiều Ca nổi trận lôi đình: “Để Lâm Thanh Bắc nhận quay loại quảng cáo này là các người đang hủy hoại công việc kiếm sống của cậu ta đấy! Tôi không đồng ý!”

Ngồi ở đối diện anh ta là mấy người cấp cao trong công ty và Tào Tuyết Hoa, Ninh Văn Đào không ở đây.

Tào Tuyết Hoa cười lạnh lùng: “Tốn mấy ngàn vạn quảng bá lại không cho nhận quay quảng cáo, vậy bao giờ mới có thể kiếm tiền về cho công ty?!”

Trong số những vị lãnh đạo cấp trên có người ra mặt: “Xã hội bây giờ là xã hội lưu lượng, ai biết cậu ta có thể nổi đến mức nào, cho nên đang hot như vậy thì cứ kiếm tiền trước rồi nói !”

Người đại diện phản bác: “Không phải tôi cấm cậu ấy nhận quay quảng cáo, nhưng không được nhận quảng cáo này!”

Tào Tuyết Hoa cười: “Quảng cáo này thì sao? Người kết hợp với cậu ta là một tiểu hoa đán! Người ta còn chưa thấy low thì sao cậu ta lại cao quý như vậy? Huống hồ, Lâm Thanh Bắc cũng đã đồng ý.”

Những câu này chặn đứng lời của người đại diện.

Ninh Mông nghe vậy thì nhăn lại mày.

Cô đẩy cửa ra đi vào phòng, dáng vẻ cường thế, thu hút ánh mắt nhìn qua.

Người đại diện nhìn thấy cô thì nhẹ nhàng thở ra.

Ninh Mông nhìn bản hợp đồng quảng cáo trên mặt bàn: Đây là quảng cáo băng vệ sinh.

Ninh Mông:……

Thứ này là đồ cho con gái, một tiểu hoa đán đóng cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì.



Nhưng kêu Lâm Thanh Bắc đi làm gì?

Cô hỏi thẳng Lâm Thanh Bắc vẫn im lặng ngồi bên cạnh: “Anh đồng ý?”

Từ khi cô bước vào cửa thì ánh mắt Lâm Thanh Bắc đã bừng sáng, vừa nghe cô hỏi liền gật gật đầu.

Ninh Mông cười nhạo: “Anh là dưa chuột hay là đinh ốc?”

[-Dưa chuột: TQ có một món ăn từ dưa chuột mà khi chế biến phải "phát"(đánh, đập)

-Đinh ốc: cách dùng đinh ốc là phải "vặn"

Đây là một cách nói châm biếm của người TQ]

Lâm Thanh Bắc: “Cái gì?”

“Muốn phát hay muốn vặn? ?”

Mọi người:……

Ninh Mông chỉ vào anh ta, cô bực mình nói: “Có phải anh coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai không? Tôi đã bảo anh cứ yên tâm ca hát, những thứ còn lại không cần bận tâm! Loại quảng cáo như vậy, sau này sẽ thành lịch sử đen tối đối với thanh danh của anh!”

Lâm Thanh Bắc giải thích: “Chủ tịch Tào nói, em đã tốn nhiều tiền cho tôi như vậy, nếu tôi không đóng quảng cáo thì sẽ gây khó khăn cho em. ”

Ninh Mông nhướng mày, hóa ra là Tào Tuyết Hoa giở trò quỷ.

Cô cười nhạo đáp lời: “Lời bà ta mà anh cũng tin, anh không biết bà ta là thiên sứ sao?”



Mọi người:??

“Một đống phân rớt từ trên trời xuống! ”

Mọi người:……!!

Ninh Mông đập bàn một cái, tiến về phía trước, “Lâm Thanh Bắc, sau này anh cách xa bà ta một chút, quảng cáo này không được đóng, nghe rõ chưa? !”

Cô bất ngờ phồng má, mắt trợn tròn, nhưng vì có hàng lông mi đẹp nên nhìn vừa hung dữ lại vừa cực kì đáng yêu.

Hai tai Lâm Thanh Bắc đỏ lên, không dám đối diện với cô, anh ta nghiêng đầu trả lời: “Biết rồi. "

Vừa mới bị mắng, Tào Tuyết Hoa tức giận, mặt bà ta đỏ bừng bừng, “Mông Mông, lời con vừa nói là có ý gì?”

Ninh Mông “A” một tiếng, cô đứng thẳng người, cười nói: "Rất xin lỗi, ban nãy tôi nói tiếng người, chẳng trách bà nghe không hiểu.”

Tào Tuyết Hoa:……!

Cái đứa con gái kế này trước đó nói là mắng người, bây giờ lại càng quá đáng.

Tào Tuyết Hoa kìm nén cơn tức giận, “Lâm Thanh Bắc đang hot, nhưng bây giờ cậu ta vẫn còn nửa vời. Đừng có mắt cao hơn đỉnh đầu, quảng cáo nay đã là sự lựa chọn tốt nhất, nếu không nhận thì chẳng lẽ ngày nào cũng chỉ ở công ty ca hát thôi? Tôi nghĩ rằng các vị ở đây cũng sẽ không đồng ý. ”

Mọi người đều gật đầu.

Không thể mở rộng phát triểncho công ty thì đương nhiên không thể rồi.

Tào Tuyết Hoa chắc chắn mọi người đều tán thành lời bà ta. Vừa định đối đẹp lại Ninh Mông thì nghe được giọng cô vang lên: “Ai nói không có quảng cáo tốt?”