Chương 48: Ít Nhất Anh Ấy Rất Đẹp Trai

Suýt nữa thì Hoắc Bắc Thần quên mất còn có hợp đồng 6 năm.

Lúc ấy ký là bởi vì……

Hoắc Bắc Thần không dám nghĩ đến, nhưng hiện tại hẳn là dùng không đến.

Hai tay anh cũng khựng lại giữa không trung, lẳng lặng nghe người bên trong nói chuyện.

Trong phòng.

Ninh Mông trầm mặc.

Đúng là có đôi khi Hoắc Bắc Thần rất đáng sợ.

Cô không hiểu anh nghĩ gì, luôn cảm thấy anh có bí mật gì đó.

Nhưng nếu ly hôn thật?

Lại hơi luyến tiếc.

Dù sao thì cặp đùi vừa thô vừa chắc, chỉ cần vỗ vỗ là có thể ôm... !

Cuối cùng thì Ninh Mông quyết định: “Không ly hôn. ”

Hoắc Bắc Thần đứng ngoài cửa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Ninh Văn Đào lại sốt ruột: “Sao lại không ly hôn? Tính cách Hoắc Bắc Thần lúc nóng lúc lạnh, gϊếŧ người như ma, tàn nhẫn độc ác, cha không tìm ra được chút ưu điểm nào cả!”

Ninh Mông phản bác: “Gì chứ, ít ra anh ấy rất đẹp trai. ”



“……”

Ninh Văn Đào cạn lời.

Đây không phải lần đầu Hoắc Bắc Thần được nghe người ta khen, nhưng lời từ miệng cô, lại tưởng tượng đến dáng vẻ hí hửng mê trai của cô khiến gương mặt nhăn nhó của anh cũng dãn ra không ít.

Ninh Văn Đào vẫn đang tận tình khuyên bảo: “Mặt đẹp có ích gì? Có thể ăn không?”

Ninh Mông cười, “Dù sao con cũng không ly hôn đâu, bây giờ anh ấy đối xử với con rất tốt, cha cứ yên tâm đi.”

Ninh Văn Đào không tin: “Tốt thế nào? Con nói cha nghe một chút xem đi.”

“Anh ấy đã thề sau này sẽ đối tốt với con, anh ấy nói……”

Ninh Mông thuận miệng bịa chuyện: “Từ nay anh ấy sẽ chỉ thương mình con, chiều chuộng con, yêu con, sẽ không gạt con. Những gì đã hứa với con nhất định anh ấy sẽ làm được. Anh ấy sẽ luôn thật lòng với con,sẽ không bắt nạt con, mắng con, sẽ tin tưởng con. Nếu có người bắt nạt con, anh ấy sẽ xuất hiện giúp con. Lúc con vui thì anh ấy sẽ vui vẻ cùng con, con không vui thì anh ấy sẽ dỗ dành cho con vui. Anh ấy sẽ luôn coi con là đẹp nhất, nằm mơ cũng mơ về con, trong lòng chỉ có con.”

Ninh Văn Đào: “……”

Hoắc Bắc Thần đứng ngoài cửa:....??

Ninh Văn Đào mấp máy miệng: “Đây thật sự là những gì cậu ta nói? Sao cha lại thấy khó tin vậy? Con đừng nói nữa, hôm nay con phải ly……”

Chữ sau đó còn chưa nói ra thì cửa phòng đã bật mở.

Ninh Văn Đào đứng phắt lên, sau khi nhìn thấy Hoắc Bắc Thần thì ông nghiêm trang tiếp tục nói: “…… Ly, hiểu cho con rể. Ngày thường nó rất bận rộn, con đừng có bám dính người ta.”

["离婚"(líhūn): ly hôn

"理解" (lǐjiě): hiểu



Hai từ 离_理 có cùng cách đọc]

Nói xong, ông chỉnh sửa lại tây trang, cầm lấy di động đưa lên tai, nói chuyện: “Cái gì? Tôi biết rồi, đến ngay đây!”

Lúc đi ra ngoài, ông còn nói: “Con rể, Mông Mông, cha đi trước, nhà có chuyện, không thể vắng mặt cha được, sao cha lại quan trọng thế cơ chứ……”

Thấy di động của ông còn chưa bật lên, Ninh Mông giật giật khóe miệng.

Bình thường cô đã hay tự kỷ, nhưng so với ông Ninh —— đúng là không thể sánh bằng!

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Ninh Mông cười giả tạo: “Ông xã, anh có chuyện gì hay sao?”

Hoắc Bắc Thần không nói một lời, con ngươi đen nhánh liếc cô một cái, lấy khay bưng trên bàn rồi rời đi.

Khi đi ra đến cửa thì anh dừng bước, chậm rãi lên tiếng trước ánh mắt nghi ngờ của Ninh Mông: “Bỏ lệnh cấm.”

-

Tuy rằng bỏ lệnh cấn rồi, nhưng Ninh Mông vẫn ở nhà ngoan ngoãn mấy ngày.

Hoắc Bắc Thần đi sớm về trễ, hai người trên cơ bản rất ít khi chạm mặt, cuộc sống rất hài hòa.

Rảnh rỗi không có việc gì, cô bắt đầu vẽ phần hai.

Hôm nay, khi đang ngồi trước bàn vẽ tô màu thì điện thoại vang lên.

Ninh Mông nhận máy, đối phương lên tiếng: “Cô chủ, trong công ty xảy ra chuyện rồi. ”