"Còn nhỏ đã ăn trộm, lớn lên còn sẽ thế nào? Chúc gia thiếu ngươi một ngụm ăn sao?!" Ăn mặc lộng lẫy nữ nhân ngồi trên sofa, đầy mặt chán ghét nhìn tiểu hài tử đứng trước mặt.
Tiểu hài tử nho nhỏ, trên người mặc áo sơ mi quần tây rộng thùng thình, ngoan ngoãn đứng im một chỗ càng hiện nhỏ bé gầy yếu. Lúc này non nớt bả vai không ngừng run rẩy, đôi mắt to tròn đựng đầy nước mắt, muốn khóc không khóc, ủy ủy khuất khuất vì chính mình biện hộ "Tang Tang không trộm."
Khoanh tay đứng ở một bên xem diễn tuấn mỹ nam nhân cười nhạo nói "Ngươi không trộm thì ai trộm? Chúc gia trước nay chưa từng mất trộm. Chẳng những trộm còn dám phá hư đồ!"
Tiểu hài tử vốn tâm tư mẫn cảm, có thể cảm nhận được thiện ý cùng ác ý của người khác, Tang Tang đương nhiên cũng nghe được nhị ca không thích hắn, vì thế càng thêm nóng nảy chứng minh trong sạch, nhưng chưa tới ba tuổi hài tử càng gấp gáp lại càng nói không rõ, chỉ có thể từng chữ từng chữ nhảy "Tang Tang thấy Diệp Diệp, ném sáng lấp lánh, Diệp Diệp ngã, Tang Tang đi đỡ Diệp Diệp."
"Tang Tang không trộm." Nói đến cuối cùng, ẩn ẩn mang theo khóc âm, giọng nói đều ách.
Sáng nay Tang Tang ăn cơm xong theo thói quen ra sân chơi. So với rộng lớn lại lạnh băng biệt thự, ở trong sân cùng hoa hoa cỏ cỏ làm bạn liền thoải mái tự tại hơn nhiều.
Không nghĩ tới lại thấy Chúc Diệp trong tay cầm một chuỗi sáng lấp lánh đồ vật hung hăng quăng xuống đường lát đá, đem đồ vật quăng nát, mảnh vụn lấp lánh văng khắp nơi. Tang Tang không biết đó là thứ gì, chỉ cảm thấy thật quý, thật đáng tiếc nga, nhưng ở Chúc gia nửa năm, Tang Tang cũng biết Chúc Diệp thích nhất là chơi một món ném một món, một món đồ chơi sẽ không chơi hai lần, trong phòng vẫn luôn chứa đầy món đồ chơi mới.
Tang Tang không muốn cùng Chúc Diệp ở chung một nơi, thế nên nhãi con định quay về phòng.
Ban đầu Tang Tang còn rất thích ngoan ngoãn đáng yêu Chúc Diệp. Hai người đều bằng tuổi, có chung ngày sinh nhật, tiểu bằng hữu cho rằng chính mình cùng đệ đệ sẽ thân nhất thân, muốn đem thứ tốt đều cho hắn.
Nhưng mỗi lần Tang Tang cùng Chúc Diệp xuất hiện chung một chỗ, kết cục luôn là Tang Tang bị ba ba mụ mụ hoặc ca ca trách móc cùng mắng chửi. Tang Tang không hiểu bọn họ rõ ràng chơi thật vui, tại sao ba ba mụ mụ cùng ca ca vừa xuất hiện, Chúc Diệp liền sẽ ủy khuất đỏ mắt, còn không ngừng nói "Không phải Tang Tang sai, là Diệp Diệp quá ngu ngốc"?
Nói người khác ngu ngốc không phải ngoan hài tử, thế nên Tang Tang không bao giờ nói người khác là ngu ngốc.
Nhưng Chúc gia vừa nghe liền lập tức thay nhau an ủi Chúc Diệp, bỏ ngoài tai Tang Tang giải thích, chỉ biết vì bảo bối nhi tử đệ đệ trút giận.
"Tang Tang ta biết ngươi không mừng Diệp Diệp, nhưng ngươi là ca ca phải biết chăm sóc che chở đệ đệ, ngươi lại đi bắt nạt hắn, có biết xấu hổ hay không?!"
"Tang Tang ngươi ở thôn quê lớn lên lại không phải do Diệp Diệp sai, ngươi cần gì phải trút giận lên người hắn!"
"Còn tuổi nhỏ đã học được ghi thù, lớn lên còn muốn thế nào?"
"Diệp Diệp là đệ đệ ngươi, nhường nhịn hắn một chút thì đã sao? Ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nói cho ngươi biết, ngươi đừng mơ cướp thứ thuộc về Diệp Diệp."
Tang Tang không hiểu, hắn cái gì cũng chưa làm, là Chúc Diệp vẫn luôn cướp món đồ chơi của hắn, còn xé tập tranh của hắn, quăng ngã đồ ăn của hắn,... Nhưng cuối cùng bị mắng chửi vẫn luôn là hắn? Mặc kệ hắn giải thích như thế nào, mọi người đều cho rằng người sai chính là hắn, là hắn bắt nạt Chúc Diệp.
Nho nhỏ nhãi con trong lòng ủy khuất, mỗi một lần đều trộm nâng tay nhỏ chính mình xoa xoa đầu chính mình, chính mình hống chính mình.
Nhãi con ngoan ngoãn, nhãi con mới không cần khóc.
Rõ ràng ngày đó thúc thúc lái xe đến đón hắn nói, Chúc gia mới là ba ba mụ mụ ruột của hắn, là do hắn bị ôm sai, thế nên mới phải ở nông thôn chịu khổ. Trở về Chúc gia làm tiểu thiếu gia thì tốt rồi, mọi người đều sẽ yêu thương hắn.
Nhưng Tang Tang cảm thấy ở Chúc gia cũng không khác với Lý gia, ở đây mọi người cũng không chào đón hắn, bọn họ chỉ thích Chúc Diệp.
Thậm chí Lý gia ba ba mụ mụ vẫn luôn chán ghét Tang Tang, đợi đến khi gặp Chúc Diệp lại đều yêu thích hắn, sẽ đem thật nhiều đồ ăn vặt cùng món đồ chơi mới đến thăm hắn.
Tang Tang về nhà, Chúc Diệp không cần về sao?
Ngây thơ Tang Tang không hiểu, mọi người đều nói bọn họ là ôm sai, Tang Tang đã về Chúc gia, Chúc Diệp không phải cũng nên về Lý gia sao?
Nhưng hài tử ngây thơ lại bị xuyên tạc ý tứ, trên dưới Chúc gia đều thay đổi sắc mặt, cho rằng Tang Tang muốn đem Chúc Diệp đuổi đi, muốn đoạt lại vị trí tiểu thiếu gia.
Chúc Diệp ôm ba ba mụ mụ khóc một ngày, ban đêm liền phát sốt, sau đó mọi người lại càng thêm chán ghét giữa đường nhặt về chân chính tiểu thiếu gia Tang Tang.
Cùng trong một bụng sinh ra còn sẽ thiên vị người này người kia, huống chi nhìn từ trong tã lót lớn lên Chúc Diệp đương nhiên sẽ thân thiết hơn một hài tử đột ngột xuất hiện như Tang Tang.
Lại nghe Lý gia nói, Tang Tang chính là tang môn tinh, vừa đón về nhà người thì bệnh chết, kẻ thì thất nghiệp, ngẫm lại Chúc gia từ khi đón hài tử trở về liền gà bay chó sủa, cổ phiếu rớt giá, Chúc Diệp vẫn luôn khóc đến sưng đỏ mắt,... Vốn dĩ chỉ có chút áy náy vì lạc mất thân nhi tử Chúc gia cũng dần dần chuyển sang chán ghét, có thể không thấy liền không cần thấy.
Tang Tang không phải ngốc ngốc nhãi con, số lần nhiều, hắn cũng phát hiện chỉ cần cùng Chúc Diệp đứng chung một chỗ, mọi người cuối cùng nhất định đều sẽ mắng hắn, cũng càng thêm chán ghét hắn. Bởi vậy Tang Tang chỉ cần nhìn thấy Chúc Diệp, có thể trốn liền lập tức trốn đi.
Hắn không phải không phản kháng qua, chỉ là nho nhỏ hài tử có thể làm được gì đâu? Mọi người đều không chịu nghe hắn giải thích.
Chưa tới ba tuổi nhãi con, khả năng ngôn ngữ đều chưa hoàn thiện, còn chưa đợi hắn tìm từ giải thích, người khác đều đã thay phiên nhau răn dạy hắn, Chúc Diệp lại không ngừng khóc, mọi người lại càng không có kiên nhẫn nghe hắn bập bẹ nói chuyện.
Nhưng mà Tang Tang vừa tính quay về phòng, lại nghe thấy Chúc Diệp kêu lên một tiếng, cả người đều ngã nhào xuống mặt đất.
Sau đó...
Sau đó thì thế nào nha?
Tang Tang chỉ nhớ chính mình lo lắng sốt ruột chạy tới muốn nâng Chúc Diệp. Tuy rằng Chúc Diệp quá xấu rồi, nhưng mọi người đều bảo Chúc Diệp là đệ đệ, làm ca ca phải bảo vệ đệ đệ, thế nên Tang Tang trong lòng cũng lo lắng hắn sẽ bị thương.
Lại không nghĩ đột nhiên bị đem đến phòng khách, trên bàn trà nằm vòng cổ đính đá quý bị quăng ngã đến xấu xí, dây xích đều đứt, ngồi trên sofa Chúc gia từng người đều tràn đầy khinh thường cùng phiền chán không che lấp, đem gầy yếu đơn bạc tiểu hài tử vây quanh ở giữa, như tội phạm chờ đợi xét xử.
Người trưởng thành đối với tiểu hài tử mà nói quá mức to lớn, huống chi là thân cao chân dài Chúc gia, một đám người ngồi vây xung quanh, thần sắc lạnh băng, khí thế không hề thu liễm, giống như một tảng đá lớn đè nặng lên người tiểu hài tử, ép đến thở không nổi.
Trộm cắp là xấu, là sẽ bị cảnh sát thúc thúc bắt đi, vì vậy Tang Tang lần này kiên quyết phản bác, hắn mới không cần trở thành hư hài tử.
"A, ngươi ý tứ là Diệp Diệp quăng vòng cổ, ngươi chỉ là đi đỡ Diệp Diệp?" Nhị thiếu gia Chúc Phi Vũ cười nhạo nói.
Lời này vừa ra, còn chưa đợi Tang Tang mở miệng, vẫn luôn ngồi ở một bên Chúc Diệp liền nức nở lên "Tang Tang không thích Diệp Diệp cũng không cần phải nói xấu Diệp Diệp. Diệp Diệp vẫn là quay về Lý gia đi. Trả lại tiểu thiếu gia cho Tang Tang."
"Nói bậy. Chúc gia là nhà ngươi, ngươi còn muốn đi đâu?" Bạch Tú Quyên lập tức đem hài tử ôm vào lòng, lời nói trách cứ nhưng ngữ khí ôn ôn nhu nhu, nào có tức giận.
"Mụ mụ ngươi nói đúng. Nơi này là nhà của ngươi, ba ba nói ngươi là tiểu thiếu gia Chúc gia thì ngươi chính là!" Chúc Tân Phong nghiêm túc nói, giơ tay xoa đầu Chúc Diệp, lại liếc mắt lạnh băng nhìn Tang Tang.
Vốn nghĩ Chúc gia không thiếu một ngụm ăn, dưỡng một cái hài tử thì thế nào? Ai nghĩ tới từ ngày hài tử này vào nhà, cả nhà đều không được an bình. Hiện giờ còn học được trộm cắp, vu khống người khác, đem đi ra ngoài nói là con cháu Chúc gia chỉ sợ là vứt hết mặt mũi, làm trò cười cho người khác.
Chỉ có Chúc Diệp mới ngoan ngoãn đáng yêu, chọc người thương tiếc, sẽ nói ngọt cũng sẽ làm nũng, cười rộ lên làm người tâm tình vui sướиɠ.
Nhưng từ khi Tang Tang xuất hiện, nhi tử bảo bối của hắn vẫn luôn khóc, còn khóc đến phát sốt, người đều gầy!
Quả nhiên là từ nhỏ không dưỡng tại bên người, người đều học được thói hư tật xấu, còn chẳng bằng nhi tử của bảo mẫu.
Vẫn luôn im lặng quan sát đại thiếu gia Chúc Thiếu Vân không hề cảm tình nói "Ba, vẫn là đưa hắn đi mẫu giáo đi, tìm một chỗ quản nghiêm một chút, tranh thủ lúc hắn còn nhỏ liền uốn nắn lại."
Nói nói, nhìn khóc đến đáng thương vô cùng Chúc Diệp, lạnh băng phó tổng Chúc Thiếu Vân lại bổ sung "Tốt nhất là chọn nội trú."
Một tuần thậm chí một tháng lại về nhà một lần, bớt cơ hội gặp Chúc Diệp, liền sẽ không khiến Chúc Diệp vì thân thế của mình mà thương tâm, tự ti.
Chúc Phi Vũ mới không cần nói giảm nói tránh, trực tiếp nói thẳng "Bằng không ba ngươi vẫn là tùy tiện cho hắn một căn biệt thự gần trường, lại thuê một cái bảo mẫu, ngày lễ ngày tết trở về là được rồi.
Cái này Tang Tang nghe hiểu. Đại ca cùng nhị ca là muốn đem nhãi con đuổi đi đi, không muốn nhãi con ở lại Chúc gia.
Vì cái gì nha?
Tang Tang không có làm sai, rõ ràng làm sai là Chúc Diệp, rõ ràng ba ba mụ mụ cùng ca ca là của Tang Tang, nhưng mọi người vẫn luôn vẫn luôn bao che cho Chúc Diệp, cũng chỉ tin Chúc Diệp nói, không bao giờ chịu nghe hắn nói.
Tang Tang thấy cả người thật lạnh thật lạnh, như mùa đông tuyết rơi bị Lý ba ba bắt ra ngoài sân quét tuyết, tay chân đều nứt nẻ đến đổ máu, hít vào khí lạnh đều như đem nhãi con từ trong ra ngoài đều đông lạnh thành người tuyết. Thật đau cũng thật khổ sở, chính là không thể khóc, bởi vì khóc khóc nước mắt sẽ đóng băng, đem mặt cũng đau đau.
"Tang Tang không nói dối. Oa... vì cái gì... không ai nghe nghe... Tang Tang nói?" Nhịn xuống không khóc nhãi con rốt cuộc ngăn không được rớt kim đậu đậu, lộp bộp rơi xuống mềm mại thảm nhung, vẫn không ngừng rơi, đem thảm nhung đều thấm ướt một mảnh.
Đáng thương, nhỏ yếu, lại bất lực.
Chúc gia lần đầu tiên thấy Tang Tang khóc trước mặt họ đều có chút sửng sờ, nhưng còn chưa đợi họ cảm thấy chính mình quá mức, một tiếng khóc âm quen thuộc đã nhanh chóng lôi kéo sự chú ý.
"Diệp Diệp không nói dối... Ô ô ô..." Chúc Diệp cũng khóc nức nở nói.
So với không thân cũng chẳng quen Tang Tang, được họ sủng ái lớn lên Chúc Diệp dĩ nhiên càng thêm làm người đau, lập tức ngươi một lời ta một ngữ thay phiên nhau hống.
Giống như cái người ngoài Tang Tang mím chặt môi không khóc thành tiếng, dùng tay nhỏ lung tung lau nước mắt, lại càng lau càng rớt không ngừng, nhưng không ai sẽ đi để ý hắn, cũng không ai đau lòng hắn.
Mà trung tâm của sự chú ý Chúc Diệp lén nhìn bị mọi người ngó lơ hoàn toàn Tang Tang, chỉ cảm thấy đắc ý.
Ha hả, rốt cuộc cũng chỉ là nhãi ranh miệng còn hôi sữa, muốn cùng hắn tranh sủng, tỉnh tỉnh đi.
Không sai, Chúc Diệp mới không phải nhãi ranh, hắn là người xuyên thư, còn là người đã trọng sinh qua một lần. Trước một lần bởi vì tính toán sai lầm nên rơi vào kết cục thảm thiết, không nghĩ tới mở mắt ra đã quay về năm hai tuổi, lúc hắn vừa xuyên đến đây.
Bởi vậy vốn dĩ kiếp trước hai mươi tám tuổi Chúc gia mới vô tình phát hiện ôm sai nhi tử, lại bị Chúc Diệp cố ý vô tình dẫn dắt, sớm đem chân chính thật thiếu gia chỉ vừa mới hai tuổi từ nông thôn đón về nhà.
Chúc Diệp là vì áy náy chính mình chiếm thân phận tiểu thiếu gia Chúc gia thế nên muốn bù đắp cho thật thiếu gia sao?
Chê cười, Chúc Diệp hắn lại không phải thánh mẫu, sớm đem hắn mang về Chúc gia đương nhiên là vì trả thù rồi!
~Tiểu kịch trường~Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực Tang Tang: "Oa... không ai nghe nghe... nhãi con..."
Các đại lão: "Ngoan~ mặc kệ họ, bảo bối nói, ba ba nghe."
~Tác giả có lời muốn nói~Khai tân hố, ta muốn viết một bộ ấm áp chữa khỏi để thay đổi tâm trạng, mong khi đọc mọi người sẽ cảm thấy ấm lòng~ (≧∀≦*)
Đoàn sủng nhãi con, thật giả thiếu gia không mới mẻ. Nhưng ta muốn viết một bộ nhãi con cũng biết quý trọng sủng ái các ba ba, mà không phải chỉ biết nhận sủng. Bởi vì sủng ái là lẫn nhau, hỗ sủng là chân ái!
Cuối cùng là cầu bình luận! Ta thích nhất đọc bình luận! Truyện đăng trên truyenhdt.com đều do ta tự sáng tác, không phải bản dịch truyện Trung nha, vì vậy bình luận nhận xét của mọi người ta đều đọc trực tiếp được nè ♥︎ (* >ω<)