Chương 2: Giả hài tử

Thường xem tiểu thuyết cùng phim ảnh mọi người đều biết, có thể xuyên qua trọng sinh đều là vai chính, Chúc Diệp đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ chính mình có hào quang vai chính.

Kiếp trước Chúc Diệp một đường xuôi gió xuôi nước, toàn bộ Chúc gia đều sủng hắn, trưởng thành không cần đi làm cũng có tiền cổ phần thừa sức hắn tiêu xài hoang phí cả đời, người người đều nịnh bợ muốn lấy lòng hắn.

Từ nhỏ đến lớn đều chưa từng có hại bao giờ, khiến Chúc Diệp lâng lâng, càng tin rằng hắn là vai chính. Đã là vai chính thì sao có thể cam chịu cả đời chỉ làm phú nhị đại được?

Chúc Diệp tự tin dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm đọc tiểu thuyết, chỉ cần là vai chính liền sẽ có bàn tay vàng, làm đâu thắng đó, nhẹ nhàng liền bước lêи đỉиɦ cao nhân sinh, nghênh đón bạch phú mỹ.

Vì vậy vẫn luôn ăn nhậu chơi bời, bỏ bê việc học Chúc Diệp liền dám ngang nhiên bước chân vào Chúc thị. Kinh doanh một chút đều không biết, lại đối với lão nhân viên giơ tay chỉ điểm giang sơn, còn cùng cổ đông tranh chấp.

Nhà ta ta có quyền, chính là tùy hứng như vậy.

Một đám nhân viên làm công ăn lương mà thôi, còn dám cùng cấp trên chỉ chỉ trỏ trỏ?

Chúc gia lại vẫn luôn dung túng hắn, lại không nghĩ họ càng dung túng liền càng khiến Chúc Diệp tự tin bạo trướng, đã không còn thỏa mãn với Chúc thị, quyết tâm muốn đi làm đại sự, khiến người khác đều phải rửa mắt nhìn hắn, sau đó cúi đầu xin lỗi vì đã dám xem thường hắn.

Trời xui đất khiến, lại cùng nữ chính nảy sinh xung đột.

Nữ chính xuất thân gia đình bình dân, còn chẳng xứng để Chúc gia để vào mắt, nhưng đáng nói chính là các thúc thúc nuôi của nàng đều là đại lão.

Không cần hoài nghi, đây đúng là một bộ đoàn sủng văn. Nữ chính lúc còn nhỏ dựa vào ngoan ngoãn đáng yêu mà được các đại lão để mắt đến, xem nàng như con cháu trong nhà, cung cấp vô hạn tài phú cùng quyền lực, thậm chí còn giúp nam chính gây dựng sự nghiệp, từ đây nam nữ chính sự nghiệp cùng tình yêu đều mỹ mãn, nắm tay song thắng.

Cái gì gọi là bàn tay vàng? Chính là đây!

Vì cái gì các đại lão lại chu cấp tiền tài cho một cái người ngoài? Dĩ nhiên là vì tác giả muốn tìm cớ để đưa bàn tay vàng rồi! Huống chi kẻ có tiền chính là tùy hứng như vậy, ngoài đời người nổi tiếng còn không phải tùy tiện đi đường thấy hợp mắt duyên liền nhận làm con nuôi sao? Đối với người khác là cả một gia tài, đối với các đại lão thì chỉ là một giây liền kiếm trở về.

Nhà giàu mới nổi như Chúc gia đứng trước quái vật khổng lồ, hào môn thế gia các đại lão như lấy trứng chọi với đá.

Chọc phải nữ chính, hậu quả có thể nghĩ.

Mỗi khi nhớ lại kết cục của bản thân đều khiến Chúc Diệp phải rùng mình.

Nhưng mọi chuyện lại liên quan gì đến Tang Tang nha?

Đương nhiên có liên quan!

Bởi vì trong lúc Chúc thị bị nam nữ chính gây khó dễ, Chúc gia lại tình cờ phát hiện tiểu nhi tử vừa sinh ra đã bị ôm sai.

Năm đó bụng lớn Bạch Tú Quyên lại nhất quyết muốn đi tỉnh khác dự yến tiệc, không ngờ lúc trở về động thai trước ngày dự sinh, chỉ có thể gấp gáp ghé bệnh viện phụ sản gần nhất.

Lạc hậu nông thôn, bệnh viện phụ sản đương nhiên điều kiện cũng cực kỳ thấp kém, đừng nói tới chi tiền gắn camera giám sát, ngay cả hài tử vừa sinh ra bởi vì thiếu y tá mà loạn cả lên, vòng đeo tên cho hài tử đều không có, hai ba nhãi con đều chỉ có thể chen chung một giường nhỏ.

Bạch Tú Quyên theo y tá chỉ hướng nhi tử, thấy hai cái trong tã lót nhãi con nằm cạnh nhau, nàng liền mặc định trắng trẻo mập mạp kia tất nhiên là từ trong bụng nàng chui ra.

Lớn tuổi mang thai vốn không tốt, Bạch Tú Quyên lại vì giữ vóc dáng từ chối dùng đồ bổ, lại không ngừng tham dự yến tiệc, tự tin chính mình từng sinh hai cái nhi tử đã có kinh nghiệm liền không thèm kiêng cử cùng nghe lời bác sĩ khuyên bảo. Lúc này lại vì đường xa mệt nhọc mà sinh trước dự kiến. Đủ loại nguyên nhân khiến hài tử sinh ra nho nhỏ gầy gầy hơn hẳn những hài tử khác, nào có trắng trẻo mập mạp như nàng tưởng.

Những người khác cũng cảm thấy xinh đẹp hài tử đương nhiên là Chúc gia, gen nhà họ mới sẽ không có người nhăn nheo bèo nhèo xấu xí như vậy.

Chúc gia cùng Lý gia cứ vậy liền ôm sai hài tử.

Hài tử nhà người khác dưỡng, tất nhiên không thân cận bằng chính mình nhìn lớn lên Chúc Diệp.

Chỉ là bị ôm sai hài tử trưởng thành mọi phương diện đều nổi bật hơn người, sáng lập công ty dùng ngắn ngủi mấy năm đã khiến ai nấy nhắc tới đều phải khen một tiếng tiền đồ vô lượng, tốt nhất không cần phải đắc tội, thành đồng bọn hợp tác vẫn tốt hơn là trở thành đối đầu,...

Đang tràn ngập nguy cơ Chúc thị đương nhiên có thể thử đều thử, lập tức làm giấy xét nghiệm, muốn đem người lãnh về nhà, muốn hắn giúp Chúc thị vượt qua cửa ải khó khăn.

Nhưng mấy chục năm lăn lê bỏ lết, chính mình chiếu cố chính mình, đã thấy đủ nhân tình ấm lạnh, cũng không đối với người nhà ôm chờ mong thật thiếu gia đã không còn hiếm lạ Chúc gia.

Bởi vì đã trưởng thành, cũng nhìn thấu nhân tâm, liền biết Chúc gia cũng không phải thật tình chào đón hắn.

Vì vậy thật thiếu gia chẳng những không cùng Chúc gia nhận thân, còn không muốn cùng Chúc thị hợp tác.

Chúc thị chẳng mấy chốc phá sản. Vốn chỉ cần một đám muốn lấy lòng các đại lão mỗi người tùy tiện vươn một đầu ngón tay cũng đã đủ đè bẹp Chúc thị, lại cố tình muốn chơi đùa bọn họ, kéo dài lâu như vậy mới chịu giải quyết dứt khoát.

Từ đầu tới cuối, thật thiếu gia không tranh không đoạt, cũng không hề bỏ đá xuống giếng. Hắn chỉ là chết tâm, xem như không quen biết mà thôi.

Nhưng Chúc Diệp chính là cảm thấy nếu khi đó Tang Tang chịu vươn viện thủ, Chúc thị đã không bị phá sản! Hắn cũng sẽ không vì mất đi chỗ dựa mà chết thê thảm đến vậy!

Đều do Tang Tang sai!

Là do hắn cao cao tại thượng, không để Chúc gia vào mắt!

Dựa vào cái gì? Hắn chẳng lẽ không phải nên oán trách, ganh ghét người khác đã đoạt đi thân phận của hắn, còn đoạt hết sủng ái của ba ba mụ mụ cùng ca ca hắn sao?

Chúc Diệp vốn mưu tính thật nhiều, hắn đã nghĩ sẵn nếu thật thiếu gia muốn kiên quyết đuổi hắn ra khỏi Chúc gia thì phải đối phó như thế nào rồi, cố tình thật thiếu gia không theo kịch bản, ngay cả bước chân vào Chúc gia đều không muốn, cũng khinh thường nhìn lại hắn.

Một người có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, còn đi ganh ghét hiếm lạ thân phận tiểu thiếu gia hay sao?

Thật rõ ràng, không có.

Chúc Diệp bởi vì việc này, từ đây về sau mỗi lần gặp người trong vòng đều sẽ bị cười nhạo một lần, khiến mặt mũi hắn đều mất hết, cũng hận chết Tang Tang.

"Ngươi cho là bảo, sợ người khác đoạt đi, lại không ngờ người khác kì thực chướng mắt nó, mới không thèm cùng ngươi đoạt."

Bởi vậy vừa tỉnh lại biết chính mình may mắn được trọng sinh Chúc Diệp, nghĩ đến đầu tiên không phải là tìm nam nữ chính trả thù, mà là tìm cách đem thật thiếu gia đón về Chúc gia sớm mấy chục năm.

Hắn không tin, miệng còn hôi sữa thật thiếu gia lúc này còn có thể như kiếp trước chướng mắt Chúc gia, cũng không thèm để ý đến người nhà sủng ái.

Chúc Diệp chính là muốn Tang Tang nhìn thấy trên dưới Chúc gia đều sủng hắn, mà thân là thật thiếu gia Tang Tang cũng chỉ là cái người ngoài, bị ba ba mụ mụ cùng ca ca chướng mắt lại ghét bỏ, chỉ có thể khổ sở khóc lóc nhìn bọn họ một nhà hạnh phúc mà thôi.

Ai làm ngươi cao cao tại thượng? Xứng đáng!

Thật thiếu gia thì thế nào? Còn không phải không ai thương, không ai yêu, người người đều ghét bỏ khinh thường sao?

Thân là người trưởng thành, còn là tu hú chiếm tổ, lại đem chưa tới ba tuổi nhãi con xoa tròn bóp dẹp, Chúc Diệp không tự thấy áy náy xấu hổ à?

Buồn cười, tất nhiên là không rồi.

Đọc tiểu thuyết có mấy ai quan tâm pháo hôi cảm thụ như thế nào, chỉ cần là vai chính thì làm gì cũng đúng, sai cũng chỉ có người khác sai, dám cùng vai chính đối nghịch thì chính là pháo hôi.

Mặc dù đã ăn mệt một lần, Chúc Diệp cũng không vì vậy mà cho rằng hắn không phải vai chính, chỉ là hắn không nên cùng vai chính nguyên tác đối đầu. Không làm kẻ địch thì đi ôm đùi là được rồi, không tin kiếp này so với kiếp trước càng không xong!

"Phu nhân, vòng cổ đều bị Tang Tang làm hỏng rồi, tối nay yến tiệc các phu nhân vốn dĩ muốn chiêm ngưỡng nó, hiện tại chỉ e là phải thất hứa với họ rồi?" Đứng ở một bên bảo mẫu nhẹ nhàng nhắc nhở, đem Chúc Diệp lôi về hiện thực.

Nhắc mới nhớ, Bạch Tú Quyên tối nay có yến tiệc, nàng đã sớm cùng các phu nhân khác khoe ra lão công đã chi số tiền lớn mua vòng cổ đá quý số lượng có hạn trên toàn thế giới, mọi người đều ganh tỵ muốn nàng mang lên cho bọn họ thưởng thức, lại không nghĩ tới vòng cổ bị mất, hiện tại còn... Liếc mắt nhìn bị quăng hỏng vòng cổ, đúng là đổ thêm dầu vào lửa.

Bạch Tú Quyên sắc mặt cực kỳ khó xem, nếu không phải còn ôm tiểu nhi tử, ai thấy đều nghĩ nàng sẽ lập tức đứng lên cho tiểu hài tử trước mặt một cái tát.

Này phá của hài tử, nàng nhìn liền tức giận!

Vòng cổ đã không có, tối nay nàng chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong vòng?!

Mắt thấy Bạch Tú Quyên còn kiềm chế không phát giận, Chúc Diệp đáng thương nói "Mụ mụ đau." Nói rồi liền giơ cánh tay bị té đổ máu lên cho tất cả đều thấy.

Tiểu hài tử da thịt non mịn, véo một cái cũng đỏ thật lâu, bởi vậy chỉ cọ đường lát đá một chút cũng đủ thấy ghê người.

Chúc Tân Phong đen mặt hỏi "Ai làm?"

Không phải là khi nào té ngã, mà là ai làm, bởi vì Chúc Tân Phong biết tiểu nhi tử nhà hắn thông minh lanh lợi, vừa hai tuổi đã có thể chạy nhảy nhanh nhẹn, chưa từng hậu đậu té ngã bao giờ.

Kết hợp với ban nãy ở trong sân cũng chỉ có Chúc Diệp cùng Tang Tang chơi với nhau.

Không cần hỏi cũng biết, quả nhiên vừa nói liền thấy tiểu nhi tử lén lén liếc mắt nhìn Tang Tang, lại rụt rè lắc đầu nói "Là Diệp Diệp té ngã, không phải tại người khác."

"Diệp Diệp ngươi không cần bao che cho hắn, đã làm sai thì phải bị phạt." Chúc Tân Phong nghiêm mặt nói, đương nhiên không phải khí tiểu nhi tử.

"Tang Tang không có!" Vừa rồi khóc thút thít, còn giải thích lâu như vậy, Tang Tang chỉ thấy cổ họng nóng rát đau, nhưng vẫn đứt quãng nói.

Nhãi con đã nói chính mình nhìn thấy đệ đệ té ngã nên muốn đỡ hắn, nhưng mọi người đã sớm quên mất, hoặc là dù nhớ cũng không tin tưởng hắn nói.

"Triệu Xuân, lấy cây roi lại đây." Bạch Tú Quyên nhàn nhạt kêu bảo mẫu.

Lớn lên ở nông thôn hài tử, quả nhiên phải dùng cách của nông thôn để quản giáo.

Mặc dù Bạch Tú Quyên luôn thích bắt chước tiểu thư con nhà quyền quý, làm hiền lương thục đức phu nhân, nhưng lại nói tiếp, ba mẹ đánh hài tử, thiên kinh địa nghĩa. Nhà ai có hùng hài tử nghịch ngợm gây sự còn không phải đánh một đốn.

Lý gia nói đúng, nếu mềm mại dạy dỗ đều không được thì phải dùng biện pháp mạnh, bằng không trưởng thành thành cái ăn chơi trác táng không nghe lời, chẳng phải liền chọc một đống sự cho Chúc gia.

Tang Tang nghe thấy sửng sốt, cả người lập tức cứng đờ, ngốc ngốc nhìn Triệu Xuân bảo mẫu nhanh nhẹn ra sân bẻ một nhánh cây đem về.

Bạch Tú Quyên có điểm ghét bỏ nhánh cây dơ bẩn lại vẫn cầm lấy, một tay giữ chặt hai bàn tay nhỏ của tiểu hài tử, một tay vung nhánh cây.

"Chát chát" hai tiếng, trong phòng khách an tĩnh phá lệ chói tai.

Tiểu hài tử tay vốn nhỏ, một nhánh cây đi xuống hai tay đều chịu tội, còn bị đánh tận hai lần, lập tức đem trắng nõn tay nhỏ sưng đỏ lên.

Đợi khi Bạch Tú Quyên đánh xong rồi, những người khác mới hoàn hồn.

Không trách Chúc gia những người khác đều ngây người, bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, Bạch Tú Quyên luôn là ôn nhu xinh đẹp, càng đừng nói tới sẽ dùng roi đánh người.

Chúc Tân Phong cực kỳ kinh ngạc, nhưng trước mặt bao người, hắn sẽ không hủy phu nhân đài.

Chúc Thiếu Vân thoáng nhíu mày, có điểm không tán đồng. Nhà họ có gia giáo có học thức, lại không phải mãn phu như Lý gia thôn, việc này truyền ra nhất định sẽ bị người chê cười.

Chúc Phi Vũ nhìn tiểu hài tử hai tay bị đánh đến sưng thành cái bánh bao, vốn dĩ tính tình không tốt như hắn đột nhiên lại có chút không đành lòng nhìn thẳng. Hắn lớn như vậy còn chưa từng bị ba mẹ đánh.

Ngoài dự kiến của mọi người, vừa rồi vẫn còn khóc lóc muốn chứng minh trong sạch Tang Tang lúc này bị đánh lẽ ra nên gào khóc ăn vạ, nhưng tiểu hài tử chỉ là ngây người nhìn chằm chằm hai bàn tay của mình, giống như vừa mới bị đánh không phải hắn, hai tay sưng vù đã đỏ lên không phải tay hắn.

Lần đầu tiên được mụ mụ nắm tay, chính là đau đến vậy.

Cho nên Chúc gia cùng Lý gia có gì khác nhau?

Bọn họ đều sẽ không nghe nhãi con nói, đều không chào đón nhãi con, cũng sẽ dùng roi đánh nhãi con.

Ở Chúc gia xem ra, bất quá chỉ là đánh lòng bàn tay mà thôi, có gì ghê gớm, nhà ai hài tử không bị ba mẹ đánh qua.

Nhưng đối với một cái từ khi sinh ra chưa từng được sủng ái nhãi con, vẫn luôn bị mắng chửi cùng đánh đập, còn bị cả thôn chửi bới chán ghét, đột nhiên bị mang đến một nơi xa lạ, lòng tràn đầy chờ mong cái gọi là ba mẹ ruột của mình, lại chờ đến chính là tràn đầy ác ý một nhà,... Một roi đi xuống, có bao nhiêu mộng đẹp rách nát rồi?

Tiểu hài tử tâm linh thật yếu ớt, ngươi chỉ lỡ miệng ác ngôn ác ngữ nói một câu, người trưởng thành đều không để vào mắt, nhưng đối với tiểu hài tử lại là có thể thương tổn hắn cả đời.

Vô tâm còn như vậy, cố tình thì thế nào?

Nếu đối tượng cố tình còn là trụ cột tinh thần, chống đỡ cả thế giới của tiểu hài tử thì thế nào?

Ba mẹ chính là đại thụ vì tiểu hài tử che mưa chắn gió, cũng là uy vũ đáng tin cậy nhất trên đời, nhưng nếu ngay cả ba mẹ cũng trở thành ác độc phù thủy, vẫn luôn chán ghét cùng trào phúng, đem mọi sai lầm đều đổ lên đầu, lại dùng đòn roi thương tổn tiểu hài tử thì sao?

Hùng hài tử? Chỉ có được sủng ái tiểu hài tử mới có tư cách được tùy hứng làm bậy, bị đánh chỉ cần khóc một trận liền sẽ có người hống. Nhưng không ai đau, không ai yêu tiểu hài tử, khóc khóc cũng sẽ không ai hống ngươi, giống như Lý gia còn sẽ bị đánh một đốn, bởi vì họ thấy phiền.

~Tiểu kịch trường~

Tang Tang: "Nhãi con ngoan... Nhãi con không khóc..." (つд⊂)

Các đại lão: "Trời lạnh, làm Chúc gia phá sản đi."

~Tác giả có lời muốn nói~

Không cố tình hạ thấp IQ EQ của pháo hôi nha! Thường đọc tiểu bạch văn hoặc mấy bộ thời xưa mọi người đều thấy, có những vai chính chính là tùy hứng như vậy, bởi vì buff quá đà thế nên dù tìm chết thì cũng có người cứu, tùy tiện làm gì cũng phát tài nổi danh thế giới,... Với lại ngoài đời cũng không thiếu những người như vậy nè. Thế giới này loại người nào cũng có, vì vậy mới đa dạng phong phú, chỉ là chưa gặp, không có nghĩa họ không tồn tại.

Vì vậy ta không nghĩ những nhân vật như vậy là teenfic, là hạ thấp IQ EQ đến đáng giận, bởi vì nếu họ là vai chính, người khác sẽ tự động xem nhẹ họ quá tự tin cùng ngây thơ ha, cho rằng xuyên qua trọng sinh thật ghê gớm liền xem thường dân bản xứ, trong khi họ ở thế giới cũ cũng chỉ là trạch nam trạch nữ, chỉ là bình thường học sinh mà thôi. Xuyên qua trọng sinh lại không phải sẽ đề cao IQ EQ, như cổ đại đạt thành tựu cũng là lấy kiến thức ở hiện đại, do cha ông sau mấy ngàn năm nghiên cứu tìm tòi, lại không phải do họ tự sáng tạo ra, ví dụ như làm giàu nhờ món ăn hiếm lạ,... Thường thấy nhất là dùng thơ của cổ nhân để hù mấy sĩ tử, tỏ ra chính mình học thức uyên bác hơn họ, cũng chính là trang bức! ( ̄ー ̄)b